Có nhiều người như vậy bảo hộ chính mình, Hứa Khinh Khinh cảm thấy nỗi sợ trong lòng lại ít đi một chút. Trước kia cô không biết, nhưng hiện tại cô đã biết, cốt truyện sẽ không bao giờ phát triển thành như vậy.
Nỗi sợ trong lòng ít đi, Hứa Khinh Khinh bèn có tâm trạng suy nghĩ chuyện khác. Bảo sao ngay từ nhỏ cô đã cảm thấy Bạch Du Lam có nhiều tâm cơ, thì ra đối phương có hệ thống hỗ trợ!!
Hứa Thiên Bảo bị Hứa Khinh Khinh đánh một trận, lúc này mới thay quần áo xong, từ trên tầng xuống dưới ăn cơm. Lúc ngồi vào ghế, nó còn trừng mắt Hứa Khinh Khinh: “Cô ngồi vào chỗ của tôi!”
Hứa Thiên Bảo bị ba mẹ chiều đến không coi ai ra gì, ở trong nhà còn có cả long ỷ.
Hứa Khinh Khinh đang suy nghĩ vớ vẩn, nghe thấy thanh âm của tên béo này, lập tức cười một tiếng “Mày nói vị trí này là của mày thì là của mày? Thử gọi nó xem nó có trả lời không?”
Hứa Thiên Bảo vừa mới bị mẹ dặn dò, ban nãy lại bị Hứa Khinh Khinh giáo huấn một trận, biết nó không động vào người đàn bà đanh đá này được.
Vì thế nó méo miệng, chỉ có thể nén giận nói: “Cái ghế này có khắc lại tên của tôi!”
Hứa Khinh Khinh không tin, kinh ngạc nói: “Sao có thể? Chỉ có đồ ngốc mới có thể khắc tên ở trên ghế.”
Cô vừa nói vừa quay đầu nhìn, phát hiện con mẹ nó ở bên trên ghế cư nhiên thật có ba chữ Hứa Thiên Bảo được khắc xiêu xiêu vẹo vẹo.
Hứa Thiên Bảo:……
Mọi người khác:……
Hứa Khinh Khinh quay đầu, nói rất có lệ : “Haha, thì ra còn có một tên ngu xuẩn gọi là Hứa Thiên Bảo.” Sau đó cô liền ngồi im.
Dù sao cô sẽ không nhường lại chiếc ghế dựa này! Tất cả mọi người trong nhà này đều là địch nhân của cô, nếu bị thua sẽ thật mất mặt!!
Vốn dĩ Hứa Khinh Khinh không quan tâm ngồi ở đâu, nhưng nếu ngồi chiếc ghế này có thể khiến Hứa Thiên Bảo khó chịu, vậy thì hôm nay cô và cái ghế sẽ cùng tồn vong!
Hứa Thiên Bảo ấm ức, Hứa Thiên Bảo rơi nước mắt, Hứa Thiên Bảo nhịn không nổi, đứa trẻ càn quấy mới chỉ mười tuổi này không chịu nổi.
Nó hô lớn: “Cô là lão vu bà! Cô không được gọi tôi là Hứa Thiên Bảo!”
Hứa Thiên Bảo rất thích tên của mình, cha mẹ đều nói nó là bảo bối mà trời cao ban cho bọn họ. Chỉ có Hứa Khinh Khinh, mỗi lần đối phương gọi tên nó đều như đang khinh thường và châm chọc.
Nó phẫn nộ như thế, nó không thể làm gì, nó hét rất nghiêm túc, dùng toàn lực để hét, nhưng mà Hứa Khinh Khinh không thèm để ý đến nó.
Cô đang dựa vào trên bàn, suy nghĩ chờ lát nữa nên mách lẻo với cô Hứa như thế nào, lại suy nghĩ Bạch Du Lam và cái hệ thống kia rốt cuộc là cái gì. Một lát sau, sau khi cô ngẩn người xong, quay đầu, liền nhìn thấy Hứa Thiên Bảo vẫn còn đang đứng ở bên cạnh, trừng to mắt nhìn cô .
Ái chà, nó cũng khá quật cường đấy.
Một đứa trẻ quật cường như vậy, nhất định chưa bao giờ chịu khổ đi?
Hứa Khinh Khinh chớp chớp đôi mắt, trong mắt chợt loé lên tia sáng, hô: “ Sao vậy Hứa Thiên Bảo? Vì sao không chơi nước, Hứa Thiên Bảo ? Hứa Thiên Bảo nghe không hay sao? Nghe được không? Hứa Thiên Bảo Hứa Thiên Bảo Hứa Thiên Bảo!!”
Cô gọi thật sự rất to, cả căn biệt thự đều nghe thấy được. Bạch Nhã Tú đang ở trong phòng bếp chỉ huy bảo mẫu và Hứa Xương Sơn đang trốn ở thư phòng uống thuốc giảm áp đều chạy ra tới.
Hứa Thiên Bảo hoàn toàn không phải đối thủ, khóc lóc chạy đi rồi.
Hứa Khinh Khinh chậc một tiếng, nói: "Quá kém.”
Hứa Khinh Khinh chính là một người như vậy, cho dù chỉ là một đứa trẻ cô cũng không nhường.
Bạch Nhã Tú vừa chạy ra từ phòng bếp, thấy vậy mặt tối sầm, nỗ lực duy trì tươi cười trên mặt. Bà ta ôm con trai, cố nhịn lửa giận nói: “Khinh Khinh đừng trêu đùa em trai con.”
Hứa Khinh Khinh hừ một tiếng, khinh thường mà nói: “Hừ, không đùa thì không đùa. Lớn lên xấu như vậy, tôi cũng chẳng muốn đùa.”
Oa một tiếng, Hứa Thiên Bảo lại khóc.
Mọi người:…… Mẹ nó, cô mới thật trẻ con!