Chương 12

"Con...... Con yêu thầm Tô Uyển Uyển! Sao có thể?! Mẹ, người có phải nhớ lầm hay không?!”

Sau khi hồi hồn, Tô Uyển Uyển chạy nhanh xác nhận tin tức.

Rốt cuộc lại nói tiếp, Cố Phong thật sự so với cô ưu tú quá nhiều, thời điểm đi học cô còn mơ màng hồ đồ không hiểu lắm chênh lệch này kia, khi đó cô thường xuyên lấy Cố Phong làm bằng hữu vì vinh, đi đâu nói gì, dẫn đến một đám nữ sinh đem cô cung phụng.

Hiện tại ra ngoài xã hội cô minh bạch chênh lệch giữa hai người, ở công ty thậm chí ngượng ngùng nói quen biết Cố Phong.

Luận diện mạo cô tính trung đẳng, nhưng Cố Phong thuộc về chất lượng tốt, luận tiền lương thu vào cô thậm chí không đủ số lẻ của Cố Phong.

Luận gia thế, cha mẹ Cố Phong làm buôn bán, cho hắn sớm tại đây thẳng một đường trong thành thị, mua đất rồi xây phòng ở đầy đủ trang thiết bị, mà cô cha mẹ là vợ chồng công nhân viên chức bình thường, cả đời tích tụ chưa chắc có thể mua được.

Môn đăng hộ đối là có đạo lý, liền tỷ như sinh nhật khi Cố Phong đưa cho cô quà tặng cô thậm chí không có dũng khí đi tra giá cả, mà cô muốn đáp lễ Cố Phong, muốn tích cóp hơn hai tháng tiền lương, chờ 11-11 thời điểm có chiết khấu lại mua.

Như vậy tình huống không bình đẳng kinh tế, khiến cho bọn họ làm thế nào yêu đương bình thường, càng đừng nói đi tới hôn nhân.

"Mẹ nhớ lầm? Con trai con có phải phát sốt không thoải mái hay không? Mẹ hôm nay liền cảm thấy con không thích hợp, nói nhiều không nói, còn nương nương!”

Mẹ Cố Phong hơi có chút nghi hoặc duỗi tay sờ trán ‘ Cố Phong ’ .

“Mẹ, là Uyển Uyển nói, con đối với người quá lãnh đạm, bảo con nhiệt tình chút, cho nên con hôm nay mới nói nhiều.” Tô Uyển Uyển nhanh lắp bắp đáp lại.

Mẹ Cố Phong miệng một phiết, ra vẻ không vui nói: “Con nhìn xem ~ người ta nói cưới vợ quên mẹ, con này còn không có cưới đâu, liền như vậy ngoan ngoãn nghe lời? Còn nói mẹ nhớ lầm, con năm ấy đại học năm hai mẹ lo lắng con già rồi còn không có yêu đương có cái vấn đề gì, không phải nhìn lén nhật ký con sao? Sổ nhật ký của con hiện tại còn ở đây, nếu không lấy ra kiểm chứng? Nếu không phải là vì con mẹ còn lao lực tìm phương thức liên hệ với mẹ Uyển Uyển, con hiện tại có thể cùng nó sống chung một phòng phát triển nhanh chóng như vậy à!”

Coi chừng mẹ Cố bộ dáng lời nói chuẩn xác như vậy, Tô Uyển Uyển rốt cuộc có chút tin, chuyện Cố Phong thích cô yêu thầm cô.

Nhưng...... Không nên a?

Hắn ưu tú như vậy như thế nào sẽ thích chính mình bình thường như vậy? Hơn nữa khi hắn đi học tính tình lạnh lùng như thế, đối với cô cũng không nóng không lạnh, không chút nào nhìn ra Cố Phong thích cô nha?

Thích một người nhiều năm như vậy, còn có thể giấu giọt nước cũng không lọt, cũng thật chỉ có Cố Phong!

Thích cô, còn lâu lâu không cho cô đi nhờ xe, động một chút liền giống như dạy con quở trách cô! Hắn chính là thích người ta như vậy?!Tô Uyển Uyển tâm tình thay đổi rất nhanh, giống như ngồi tàu lượn, từ kinh hỉ nháy mắt vô thố rồi chuyển hóa thành tức giận vô ngữ.

Mẹ Cố Phong thấy con trai bị vạch trần tâm sự, bộ dáng vẻ mặt thất thần, thái độ vội mềm xuống nói: “Mẹ biết các con tốt là được, con đừng nóng giận ha, chuyện nhìn lén nhật ký, con không phải nói bỏ qua việc này sao? Mẹ không thịnh hành lại phát một hồi lửa giận, mẹ đi trước, một đoạn thời gian này không tới quấy rầy các con, con trai con nhớ nỗ lực, mẹ và ba con nói, chờ sau khi con cùng con dâu sinh cháu, liền về hưu đi du lịch thế giới, con liền tính vì ba mẹ cũng muốn cố lên.”

Mẹ Cố Phong nói xong, vội kéo cửa muốn thừa dịp trước khi con trai phát hỏa chạy nhanh rời đi, mới mở cửa liền thấy ‘ Tô Uyển Uyển ’ dựng lỗ tai đứng ở cửa.

"Dì đi rồi, không quấy rầy thế giới hai người các con.”

Mẹ Cố Phong che miệng cười trộm, vỗ vỗ ‘ Uyển Uyển ’ bả vai, nện bước nhẹ nhàng đổi giày rời đi.

"Mẹ tôi cùng cậu nói cái gì?” Cố Phong nhìn Tô Uyển Uyển có chút chân tay luống cuống, trong lòng thực sự có chút hoảng.

Thậm chí có chút hối hận, khi trang hoàng lúc ấy mua cửa cách âm, hắn dán cửa nghe nửa ngày, cũng không nghe được hai người ở trong phòng nói cái gì.

Mà Tô Uyển Uyển từ trong miệng mẹ Cố Phong biết được chuyện Cố Phong yêu thầm cô nhiều năm, lần thứ hai đối mặt Cố Phong, thật sự hoảng không chịu được, không biết hoảng vì cái gì, nhưng chính là giống như ăn trộm, không dám nhìn thẳng đôi mắt Cố Phong.

“Không có gì, dặn tôi chiếu cố tốt cho cậu.” Tô Uyển Uyển nói xong chạy nhanh rời đi phòng ngủ Cố Phong, trở lại phòng mình đem cửa phòng khóa trái.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~