Chương 5 Đại Dươиɠ ѵậŧ hồng hào

Mông căng tròn mềm mại vểnh lên làm cho những thịt non từ khẽ hở ngón tay hiện ra , khi sờ lên cảm xúc cực tốt

Vốn tưởng rằng Thẩm Trì là bé ngoan, không nghĩ lạị là một con chó săn lớn.

Hắn thô lỗ vừa hôn lại sờ như vậy làm thân thể Ôn Nguyệt đều bủn rủn.

Cô có chút không chịu nổi theo bản năng ôm lấy cổ hắn, hai chân quấn lên vòng eo hắn, muốn bàn tay to đang xoa nắn mông cô có thể vuốt ve giữa hai chân giúp ngăn dâʍ ŧᏂủy̠ và hư không cho cô.

Ôn Nguyệt vặn vẹo eo thon, ẩn ý bảo hắn.

Cho đến khi trên sàn nhà xuất hiện dâʍ ɖị©ɧ, thiếu niên vẫn không hiểu được ý của cô. Bàn tay hắn vẫn như cũ đặt ở trên mông cô vừa niết vừa sờ quả thật chính là tra tấn.

Thẩm Trì vốn dĩ chỉ nghĩ cho Ôn Nguyệt một chút giáo huấn, cho cô biết hắn không phải dễ chọc.

Nhưng nụ hôn này hoàn toàn không dừng được, luyến tiếc rời đi.

Đến khi cô không thể thở được cùng mông bị xoa sưng đỏ lên hắn mới lưu luyến buông cô ra.

Sau khi tách ra, Ôn Nguyệt mệt mỏi gục đầu xuống cổ của Thầm Trì, môi hơi mở ra hít lấy không khí mới mẻ.

Khi đã ổn định được hơi thở cô đánh nhẹ lên ngực thiếu niên

“Vì sao lại cưỡng hôn tôi?”

Thanh âm kiều mị mang theo chút ý vị oán trách.

“Chị sờ tôi xong liền muốn tôi đi. Vậy chị lại có ý gì?”

Thẩm Trì thở hổn hển hỏi lại cô

Ôn Nguyệt cho rằng mình có lý nên nửa điểm lúng túng đều không có nói :

“Khuya rồi, cậu nên về nhà đi”

“Về nhà? Chị vừa rồi không phải nói không hiểu thì đến tìm chị, chị bảo dạy tôi mà?”

Thẩm Trì nhìn Ôn Nguyệt tràn đầy du͙© vọиɠ không cho cô cơ hội cưỡng từ đoạt lý, híp híp mắt tiếp tục nói:

“Vậy chị dạy tôi cách ngủ với chị đi”

Ôn Nguyệt rõ ràng sửng sốt một chút, tức khắc không lời nào để nói. Khuôn mặt mềm mại một lần nữa vùi vào cổ hắn:

“ Hỗn đản*!”

*Mandy : Khốn nạn, đồ chó, mất dậy :]]]

Vừa nãy khi hai người hôn lưỡi triền miên ái muội, Ôn Nguyệt không có chống cự, cự tuyệt đã làm cho trong lòng Thẩm Trì không còn cảm giác áy náy khi vô tình nhìn thấy hoa huyệt của cô.

Thậm chí hắn hiện tại có thể xác định cô gái nhỏ xinh trong lòng ngực chính là một tiểu dâʍ đãиɠ thiếu thao

Thế cho nên, hắn ở trước mặt cô lỏa lồ hiện ra một mặt chân thật nhất thường ngày:

“Đang mắng tôi sao, tin hay không tôi hôn nát miệng chị?”

“……”

Ôn Nguyệt không thể tin nhìn hắn, cô cho rằng chính mình có thể tùy tiện đắn đo những thiếu niên mới lớn như Thẩm Trì nhưng hắn giống như có chút không bị cô khống chế nha.

Thẩm Trì ôm Ôn Nguyệt đến trên giường, buông cô sau liền bắt đầu run tay cởϊ qυầи.

Ôn Nguyệt cũng không giả vờ phản kháng càng không cự tuyệt. Nhìn hắn bộ dáng khẩn trương tay chân luống cuống, thật sự không nhin được liền cười ra tiếng:

“Hì hì hì ~”

Nghe thấy tiếng cười của cô, Thẩm Trì quẫn bách đen mặt.

Nhưng khi nhìn thấy côn ŧᏂịŧ lớn bật ra, tiếng cười của Ôn Nguyệt đột nhiên im bặt.

Mẹ ơi! Kích cỡ này quá kinh người rồi!

Đại dươиɠ ѵậŧ có màu hồng hào, thân gậy thô đầy gân xanh, có chút dữ tợn, đầu nấm tròn tròn ở dưới ánh đèn phản chút ánh sáng, mắt mã tiết dịch trong suốt.

Có lẽ tầm mắt cô quá nóng rực, côn ŧᏂịŧ đột nhiên nhảy lên hai cái kiêu ngạo mà đối cô thị uy

Ôn Nguyệt nghĩ tới bảo bối của Thẩm Trì khả năng rất lớn nhưng cô không nghĩ tới lớn như vậy.

Cô nhìn mà nhịp tim đập nhanh hơn, hạ thân hưng phấn lại chảy ra một bãi xuân thủy.

Thẩm Trì nhưng không cho rằng ánh mắt Ôn Nguyệt là ở kinh ngạc cảm thán kích cỡ của hắn, chỉ cho rằng cô là đang tham lam gấp gáp không chờ nổi muốn ăn hắn.

Hắn cúi người nằm trên người cô mất tiếng hỏi:

“Thích sao?”

===========================

Mandy : Tui mới đi từ cơn sốt về nè :>