Chương 20 Thủ đoạn của cô quá thấp kém rồi.

“Chị ơi, tôi đút chị ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ được không? Chị yêu?

Nói xong, Thẩm Trì hôn lên lỗ tai của Ôn Nguyệt, thắt lung nhanh chóng đẩy về phía trước, hơi thở nặng nề phát ra tiếng gầm nhẹ, thao lại nhanh lại sâu.

……

Đêm khuya.

Biệt thự Phó gia.

Phó Thời Thâm nói muốn ở lại qua đêm, dì Trần kinh kỉ vội vàng thông báo cho lão phu nhân biết chuyện tốt hôm nay.

Lúc sau, dì Trần lại gọi cho Ôn Nguyệt nhiều lần.

Đáng tiếc, điện thoại là thông nhưng không ai nghe.

Hoàn toàn liên hệ Ôn Nguyệt không được, làm dì Trần không còn biện pháp nào chỉ có thể thở dài cảm thấy thật đáng tiếc……

Còn về Phó Thời Thâm, trước khi về nhà hắn nghĩ đến vô số biện pháp để cự tuyệt Ôn Nguyệt quyến rũ cùng quấn lấy muốn hắn ngủ cùng với cô. Hắn muốn nói hết những lời khó nghe làm Ôn Nguyệt về sau đừng làm những việc không biết xấu hổ như vậy nữa.

Nhưng hắn không nghĩ tới Ôn Nguyệt cư nhiên sẽ không trở về nhà……

Hai tiếng chờ đợi, trong lòng hắn có chút nóng nảy.

Hắn nhịn không được bắt đầu suy đoán, Ôn Nguyệt tám chin phần mười bởi vì chuyện khóc lóc rời đi công ty mà cùng hắn giận dỗi, cố ý làm cho hắn chờ. Hắn đã suy nghĩ xong, chờ cô về nhà, tuyệt đối sẽ không cho cô sắc mặt tốt.

Nhưng hiện tại theo thời gian trôi qua mắt thấy muốn 0 giờ.

Cô gái này cư nhiên còn không trở về nhà?

Hoàn toàn có thể xác định Ôn Nguyệt chính là đang chơi trò mất tích với hắn.

Phó Thời Thâm có chút không nuốt trôi cục tức này, cũng không trông cậy vào sự thúc giục của dì Trần.

Hắn cầm di động thất thần, đôi mắt thâm thúy nhìn chăm chú số di động của Ôn Nguyệt lưu trong nhât ký điện thoại.

Hai người kết hôn được nửa năm, vẫn luôn là Ôn Nguyệt chủ động gọi điện thoại hắn,nhưng phải gọi đến ba lần trở lên hắn mới trả lời.

Buổi sáng hắn gọi điện thoại cho Ôn Nguyệt, tuy rằng mục đích là vì thúc giục cô tới công ty đưa hợp đồng. Nhưng cũng là lần đầu tiên hắn gọi điện thoại cho cô sau khi kết hôn.

Mà hiện tại, trong vòng một ngày, hắn lại phải gọi 2 cuộc điện thoại cho Ôn Nguyệt.

Một phút dài trôi qua ——

“Số điện thoại hiện không liên lạc được, vui lòng gọi lại sau.”

A! Có kết nối nhưng lại không nghe? Quả nhiên cô gái này chính là cố ý!

Sau nửa tiếng mất ngủ vì tức giận Phó Thời Thâm cuối cùng vẫn là click mở Wechat.

Sau khi tìm được Wechat của Ôn Nguyệt, hắn liền gửi liên tiếp tin nhắn thoại.

Phó Thời Thâm: “Không nghe điện thoại là có ý gì?”

Phó Thời Thâm: “Ôn Nguyệt, cô hiện tại lại muốn chơi trò gì?”

Phó Thời Thâm: “Cô không phải rất muốn làm tôi về nhà sao, tôi hiện tại trở lại, cô lại chơi trò mất tích với tôi? Cô có biết thủ đoạn này của cô rất thấp kém hay không?”

Ngữ khí bá tổng cực kỳ không kiên nhẫn, gửi xong 3 tin nhắn thoại, buông di động, một lần nữa nhắm mắt lại.

Trằn trọc trên giường nửa tiếng, di động đột nhiên vang lên một tiếng.

Bá tổng cao lãnh lập tức mở mắt ra, đầu tiên lấy qua di động, vốn tưởng rằng là Ôn Nguyệt trả lời lại…… Nhìn đến chỉ là tin quảng cáo rác, mặt hắn lập tức đen lại.

Rồi sau đó, hắn một lần nữa click mở WeChat, nhìn khung chat cùng Ôn Nguyệt.

Trong khi hắn chờ Ôn Nguyệt trả lời tin nhắn để chất vấn cô rốt cuộc muốn làm cái gì.

Đột nhiên lúc này Phó Thời Thâm chú ý đến lịch sử trò chuyện.

Ngày hôm qua

Ôn Nguyệt: [Chồng có ăn sáng chưa? Công việc bận rộn cũng nhớ rõ ăn cơm nhé! Tim tim]

Ôn Nguyệt: [Đáng tiếc em còn ở nhà mẹ đẻ, bằng không em nhất định đi chung cư đưa cơm cho anh. 】

Hôm trước

Ôn Nguyệt: [Em đoán anh hiện tại khẳng định đang họp đúng hay không? Em nghe lão Ngô nói, công ty giống như đã xảy ra chuyện……]

Ôn Nguyệt: [Công ty nếu thực sự có khó khăn, anh liền nói cho em, đừng cái gì đều giữ ở trong lòng.]

Ôn Nguyệt: [Cơm chiều em đặt ở phòng an ninh của chung cư, khi anh về tới chung cư thì lấy từ chỗ bảo vệ nhé, nhớ rõ dùng lò vi ba hâm nóng một chút rồi hãy ăn.]

……

Ba tháng trước

Ôn Nguyệt: [Nghe mẹ nói anh càng thích ăn cơm nhà, em sẽ cùng dì Trần hảo hảo học món anh thích ăn, đến lúc đó mỗi ngày làm cho anh ăn]

Ôn Nguyệt: [Vừa rồi em không cẩn thận cắt trúng tay, còn đem cơm chiên trứng làm cháy luôn, em giống như thật sự không am hiểu trù nghệ……]

Ôn Nguyệt: [/ hình ảnh cơm chiên trứng, quá khó ăn! Này đều không phải người có thể ăn]

Ôn Nguyệt: [Bất quá không quan hệ, vì chồng, em sẽ nỗ lực!]

……

Nửa năm trước

Ôn Nguyệt: 【 chúng ta đều kết hôn, về sau em có phải hay không liền có thể kêu anh là chồng? 】

Ôn Nguyệt: 【 anh không trả lời em, em coi như anh đồng ý nga. 】

Ôn Nguyệt: “Chồng ơi ~”

Phó Thời Thâm nhìn lịch sử trò chuyện, kéo đến đoạn chỉ có hai chữ “chồng ơi”, tâm tình dường như cũng không nóng nảy như vậy.

Nhưng nơi nào đó trong trái tim như bị tay nhỏ nhéo, có chút khó chịu nhưng cảm giác này thực mau lại biến mất.

Đối với tin nhắn Ôn Nguyệt gửi đến hắn vẫn luôn xem nhẹ. Đương nhiên, ngẫu nhiên cũng sẽ liếc nhìn một cái.

Chỉ là hắn cảm thấy những tin Ôn Nguyệt gửi cho hắn đều là chuyện nhỏ lông gà vỏ tỏi, cùng hắn không quan hệ nên chưa từng trả lời lại.

Hắn hiện tại mới phát hiện, Ôn Nguyệt thế nhưng mỗi ngày đều sẽ kiên trì gửi tin nhắn cho hắn ……

Hiện tại cẩn thận hồi tưởng, ba tháng trước, bảo vệ chung cư xác thật có tìm hắn, vừa nghe là Ôn Nguyệt đưa cơm tới trực tiếp cự tuyệt. Thậm chí còn tức giận với bảo vệ.

Sau đó……Sau đó bảo vệ kia hình như không có đi tìm hắn nữa.

*

Hôm sau.

Khi Ôn Nguyệt tỉnh lại đầu đau muốn nứt ra.

Thẩm Trì đổi biện pháp tra tấn cô không nói, Phó Thời Thâm cũng ở tra tấn cô!

Đêm qua đã gần khuya, mí mắt cô đều đã đánh nhau, không kìm được mà lăn ra ngủ thì xuất hiện bug trong hệ thống nhiệm vụ bắt đầu thông báo:

[Giá trị động tâm của nam chính: -100. ( giảm xuống một chút, mục tiêu công lược phi thường chán ghét . ) ]

Bất quá ba giây.

[Giá trị động tâm của nam chính: -99. ( bay lên một chút, mục tiêu công lược đối ngài sinh ra hảo cảm đâu.)]

Ôn Nguyệt còn chưa kịp cười.

[Giá trị động tâm của nam chính: -103. ( giảm xuống bốn điểm ) 】

[Giá trị động tâm của nam chính: -99. 】

[Giá trị động tâm của nam chính: -98. 】

[Giá trị động tâm của nam chính: -97. 】

……

Thế cho nên, Ôn Nguyệt từ lúc bắt đầu kinh ngạc, tò mò Phó Thời Thâm đã xảy ra chuyện gì, cư nhiên có thể đột nhiên tăng hảo cảm lên với cô. Sau đó không chịu nổi hệ thống liên tục báo cáo mà phàn nàn với hệ thống.

Âm thanh ồn ào đến nỗi sau khi não cô không thể chịu nổi để chìm vào giấc ngủ thì nó vẫn còn tiếp tục báo cáo……

Đương nhiên, đêm nay tiểu hệ thống cũng bị thông báo từ nhiệm vụ ồn ào vô cùng.

Hiện tại chờ được Ôn Nguyệt tỉnh lại nó liền nói:

[Ký chủ tỉnh rồi! Tối hôm qua ồn muốn chết! Sau khi kết thúc, ta đã đi điều tra nam chủ bên kia phát sinh cái gì.]

[Dao động trong lòng nam chính kịch liệt như vậy cũng do nhìn thấy lịch sử trò chuyện lúc trước cùng “Ôn Nguyệt” tạo thành.]

[Về phần vì sao giá trị động tâm lên xuống thất thường, cái này……Ta cũng không biết nguyên nhân.]

Ôn Nguyệt nhìn trần nhà, nằm trên giường nửa giờ mới tỉnh táo lại.

Cô cầm điện thoại, bỏ qua hàng trăm cuộc gọi ngỡ từ người hầu, click mở Wechat nhưng làm lơ ba tin nhắn thoại từ Phó Thời Thâm.

Bắt đầu đọc nội dung tin nhắn của nguyên thân cùng Phó Thời Thâm.

Sau khi đọc toàn bộ lịch sử trò chuyện, cô xem như đã hiểu liền trả lời hệ thống: “Ngươi xem “ta” đối với Phó Thời Thâm tình cảm sâu đậm như thế nào, Phó Thời Thâm vẫn có chút lương tâm.”

Ôn Nguyệt nói xong lập tức liền hối hận và kêu lên: “Thảo!”

Chỉ vì nhiệm vụ thông báo: [giá trị động tâm của nam chủ: -99. (mục tiêu công lược rất chán ghét ngài đâu.)]

Cho nên ồn ào với cô một đêm có phải rất cô đơn?

Ôn Nguyệt hoàn toàn là vì nhiệm vụ mới kiềm chế tính khí nóng nảy mà gửi tin nhắn cho Phó Thời Thâm.

Ôn Nguyệt: “Xin lỗi ông xã, em không phải cố ý không nghe điện thoại.”

Ôn Nguyệt: “Tối hôm qua di động của em ở……phòng chị em. Anh cũng biết em và chị quan hệ không tốt, em xin lỗi,em xin lỗi, em xin lỗi anh.”

Ôn Nguyệt sau khi rất chân thành, thành khẩn gửi hai tin nhắn thoại cho ông chồng thân yêu của mình, lập tức click mở khung chat của Thịnh Tiêu.

Ôn Nguyệt: “Khăn tay của anh tôi đã giặt sạch, tôi muốn trả lại cho anh, không biết hôm nay anh có thời gian rảnh không? Nếu hôm nay anh bận, ngày mai tôi mang đến cho anh ~”

thanh âm lại kiều lại mềm, ngọt ngào.