Chương 18 Bá tổng cao lãnh: “Đêm nay tôi sẽ ở lại nhà”

Từ khi liếʍ huyệt, Thẩm Trì hoàn toàn mở ra thế giới mới, không còn mù quáng giới hạn trong một tư thế nữa.

Hắn đem hai chân Ôn Nguyệt đặt trên vai mình, nhìn chăm chú hoa huyệt, tim đập nhanh hơn.

Hắn muốn nhìn huyệt nhỏ như thế nào ăn côn ŧᏂịŧ to lớn của hắn.

Thầm Trì đang định duỗi tay đỡ côn ŧᏂịŧ nhét vào huyệt mềm ấm áp, đột nhiên áo mưa rách mất :]]]

Thực ra khi vừa mang áo mưa xong hắn liền cảm thấy có chút không thoải mái . Khi nguyên cây côn ŧᏂịŧ hoàn toàn cương cứng đè ép bao càng làm hắn thêm khó chịu.

Ôn Nguyệt chăm chú nhìn trần nhà, đôi mắt không có tiêu điểm, cả người không một chút sức lực, như búp bê bị chơi hư, mặc người bài bố.

Cô rất rõ ràng, Thẩm Trì còn muốn tiếp tục.

Nhưng chờ lâu vẫn không thấy hắn động, cô yếu ớt hỏi: “Làm sao vậy?”

“Áo mưa rách rồi……”

Mẹ nó!

……

Biệt thự Phó gia.

Phó Thời Thâm lúc này đang ở phòng ngủ chính, đứng trước tủ quần áo, thất thần.

Toàn bộ hành trình dì Trần vẫn luôn đi theo sau lưng hắn nhắc mãi những việc tốt của Ôn Nguyệt: “Toàn bộ quần áo đều dựa theo số đo của tiên sinh làm ra, mỗi kiểu dáng chất liệu đều là phu nhân tự mình chọn lựa.”

“Còn có lúc trước khi phu nhân trang trí toàn bộ phòng ngủ, vốn đã chọn tông hồng nhạt. Sau lại, phu nhân từ lão phân, nhận ra tiên sinh thích phong cách đơn giản, phu nhân không chút do dự đã thay đổi toàn bộ.”

“Tôi sống cùng phu nhân nửa năm, bất luận làm cái gì phu nhân đều nghĩ đến tiên sinh đầu tiên,sau đó mới nghĩ đến bản thân mình. Phu nhân thật lòng với tiên sinh, tất cả tôi đều xem ở trong mắt.”

“Phu nhân là cô gái tốt, hy vọng tiên sinh có thể về nhà ở cùng phu nhân nhiều hơn, đối xử với phu nhân tốt hơn chút…”

Ôn Nguyệt là cô gái tốt?

Bá tổng cao lãnh nhếch miệng khinh thường cười khẽ.

Vừa rồi khi ở thư phòng, hắn nhìn thấy những quyển sách hắn thích ở trên kệ, hắn liền suy nghĩ, người phụ nữ kia thật biết hứng thú yêu thích của hắn, đối hắn thật đúng là hiểu biết thấu triệt, cũng không biết trong lòng ẩn giấu mục đích gì không để người khác biết.

Chính là dì Trần một câu:

“Những thứ đó đều do phu nhân chuẩn bị để tiên sinh về nhà khi nhàm chán sẽ đọc.”

“ Phu nhân chu đáo đến mức sợ khi tiên sinh đọc sách ngồi không quen nên đã cho người chuyển ghế dựa ngài vẫn luôn dùng từ nhà cũ về đây.”

Dì Trần còn nói với hắn rất nhiều rất nhiều việc Ôn Nguyệt đã làm vì hắn.

A, người phụ nữ kia lúc trước cứng rắn phải gả cho hắn nên nghĩ sẽ có kết cục như vậy.

Cô ta chẳng lẽ nghĩ mua chuộc được dì Trần để dì Trần nói những lời này thì hắn sẽ thích cô ta sao?

Thật buồn cười!

Sau khi kết hôn, hắn luôn làm lơ cô, không để ý đến cô, thà rằng ở công ty cũng không trở về nhà, những cái đó chính Ôn Nguyệt phải chịu.

Dì nói rất nhiều.

Phó Thời Thâm liếc nhìn dì Trần, ý bảo dì ngậm miệng sau lại tiếp tục nói: “Gọi điện thoại cho cô ta, hỏi cô ta còn bao lâu nữa sẽ về đến nhà.”

Hắn không có nhiều kiên nhẫn.

Dì Trần thở dài, cảm thấy phu nhân thật đáng thương.

Nếu tiên sinh không muốn nghe, dì cũng không tiếp tục nói nữa, lấy điện thoại gọi cho phu nhân.

Ba phút sau, dì Trần cầm di động nhìn về Phó Thời Thâm: “Phu nhân không nghe điện……Có thể phu nhân đang bận.”

Phó Thời Thâm sắc mặt trầm xuống: “Tôi biết rồi.”

Tạm dừng lại nói: “Đêm nay tôi sẽ ở lại nhà.”

============================

Mandy : ủng hộ tui nhaaa