Chương 8: Vợ

Dư Tư Lượng đã cưới Bạc Tử Hành để chọc giận Chu Nghiêm, cũng vì chọc giận Chu Nghiêm mà cậu đồng ý tham dự bữa tiệc tối nay với Bạc Tử Hành, điều này rõ ràng sẽ khiến cậu bị cười nhạo.

Nhưng khi nó thực sự đến, cậu mới phát hiện mình không quan tâm nhiều như cậu nghĩ, từ khi bước vào cậu đã không để ý đến nó nữa. Mãi đến khi nhìn thấy Chu Nghiêm, cậu mới chợt nhớ ra hình như mình còn có việc chưa làm.

Chu Nghiêm cùng gia đình đến đây, ngoài bố mẹ và em trai ra, ba người đều đứng đó với vẻ mặt khinh miệt như nhau, chỉ có Chu Nghiêm vẫn mang theo vẻ mặt áy náy cùng ánh mắt thâm tình.

Trước đây, Dư Tư Lượng cảm thấy Chu Nghiêm thực sự chịu áp lực khi ở bên cậu, rất thích cậu, nhưng...

Dư Tư Lượng rũ mắt nhìn chiếc nhẫn trên tay, trong lòng đột nhiên có chút chua xót.

"Chu Nghiêm." Dư Tư Lượng gật đầu với Chu Nghiêm mà không có bất kỳ lời nói hay biểu cảm dư thừa nào.

Nhưng sự lạnh lùng cùng xa cách này lại biến thành một loại thức thời trong mắt bà Diệp Hữu Nghi, mẹ của Chu Nghiêm, bà ta hài lòng gật đầu, thì thầm điều gì đó với Chu Nghiêm rồi mới mang con trai nhỏ rời đi.

Sau đó Chu Nghiêm đi đến trước mặt Dư Tư Lượng, nói: "Tiểu Lượng, tại sao em không nghe điện thoại của anh?"

"Chặn rồi." Dư Tư Lượng rũ mắt xuống, bình tĩnh nói: "Còn gì nữa không?"

Chu Nghiêm nghẹn ngào, trầm mặc vài giây mới nở nụ cười khổ: "Tiểu Lượng, em hận anh sao?"

Dư Tư Lượng hơi cau mày khi nghe điều này: "Tôi không..."

Cậu còn chưa nói xong, Bạc Tử Hành ở một bên đột nhiên ngắt lời cậu: “Tiểu Lượng, anh ta là ai?”

Khi Dư Tư Lượng nghe vậy cậu nhìn Bạc Tử Hành một cách nghi ngờ.

Làm sao hắn có thể không biết anh ta là ai?

Nhưng Bạc Tử Hành không biết thật sự không hiểu nghi hoặc của cậu, hay chỉ là đang giả ngu, vẫn cười nói: “Sao không giới thiệu cho tôi một chút?”

Dư Tư Lượng: "..."

"Anh ấy là Chu Nghiêm." Dư Tư Lượng không còn cách nào khác đành phải giới thiệu hai người với nhau, sau khi giới thiệu Chu Nghiêm, cậu lại chỉ vào Bạc Tử Hành giới thiệu: "Đây là Bạc Tử Hành."

Cậu không nói ra thân phận, nhưng cả hai đều biết đối phương là ai.

“Anh ta là vị hôn phu cũ của em sao?” Bạc Tử Hành mỉm cười đưa tay về phía Chu Nghiêm, giọng nói ôn hòa khách khí, nhưng lời nói lại đầy mùi thuốc súng, “Tôi là chồng của Tiểu Lượng, cảm ơn anh đã tác hợp.”

Sắc mặt Chu Nghiêm lập tức tối sầm, nhưng gã không muốn nói chuyện với Bạc Tử Hành, ánh mắt nhìn về phía Dư Tư Lượng: “Em thật sự đang ở bên người khác à?”

"Không thì sao?" Dư Tư Lượng nói, "Vì chọc tức anh, tôi đặc biệt in hai tờ giấy đăng ký kết hôn, còn tiêu tiền thuê người đóng kịch để lừa anh sao? Chu Nghiêm, tôi là người nhàm chán như vậy sao?"

Chu Nghiêm đương nhiên biết Dư Tư Lượng không phải, gã chỉ là không thể tin được.

Hôm qua gã đã làm điều không đúng, nhưng Dư Tư Lượng làm sao có thể quay đầu liền cưới một người đàn ông khác? Hơn nữa gã thậm chí còn không biết người đàn ông này.

"Em căn bản không biết anh ta." Chu Nghiêm tựa hồ đột nhiên nắm được một cọng rơm, giọng điệu nản lòng đột nhiên yếu đi, "Tiểu Lượng, hôm qua là lỗi của anh, chúng ta có thể nói chuyện được không?”

Vừa nói, gã vừa đưa tay nắm lấy tay Dư Tư Lượng, mỗi lần trước đây hai người cãi nhau, gã đều dỗ dành Dư Tư Lượng như vậy, cơn tức giận của Dư Tư Lượng cũng liền dịu đi.

Dư Tư Lượng không trốn tránh, nhưng Bạc Tử Hành đã đưa tay ra ngăn gã lại. Trên môi hắn vẫn nở nụ cười, nhưng ý cười trong mắt đã lạnh xuống: “Anh Chu, anh muốn mời vợ tôi ra ngoài trước mặt tôi không tốt nhỉ?"

Từ "vợ" ngay lập tức khiến Dư Tư Lượng tỉnh táo lại, tuy Chu Nghiêm chưa bao giờ gọi cậu như vậy, nhưng cậu đã nghe từ này từ fans nhiều đến mức cậu đã miễn dịch với nó từ lâu, nhưng từ Bạc Tử Hành vừa nói vẫn khiến tai cậu nóng bừng.

Chu Nghiêm cũng có chút tức giận: "Đây là chuyện của tôi cùng Tiểu Lượng, một người ngoài như anh bớt lo chuyện người khác đi."

"Tôi……"

“Anh ấy không phải người ngoài.” Dư Tư Lượng đưa tay kéo Bạc Tử Hành, giải thích: “Chúng tôi thực sự đã lãnh chứng.”

Chu Nghiêm vẫn không tin: "Em quả nhiên vẫn còn tức giận."

"Tôi đương nhiên là tức giận." Dư Tư Lượng giương mắt nhìn Chu Nghiêm, nhẹ giọng nói: "Chu Nghiêm, anh cảm thấy tôi không nên tức giận sao?"

"Không có, anh sai rồi." Nhìn thái độ buông lỏng của cậu, Chu Nghiêm lập tức xin lỗi, "Em tức giận là đúng, em muốn mắng anh đánh anh đều được.”

"Lần nào anh cũng nói thế." Dư Tư Lượng rũ mắt xuống, "Nhưng nghe giọng điệu của anh có vẻ như tôi không nên tức giận."

Chu Nghiêm mỗi lần nói như vậy, cậu đều sẽ nghĩ, mình quá keo kiệt sao? Có phải hay không cậu không nên giận lâu như vậy?

Kỳ thực cũng không phải chuyện gì lớn, khi hai người ở cùng nhau khó tránh khỏi va chạm.

“Nhưng lời xin lỗi cũng không thể chỉ nói miệng.” Dư Tư Lượng nói: “Tôi tức giận là vì tôi muốn anh biết tôi không thích, muốn anh thay đổi nó, không phải vì muốn nghe anh nói lời xin lỗi.”

Chu Nghiêm sửng sốt: "Anh, anh đã thay đổi."

Dư Tư Lượng nghe thấy điều này liền nhìn về hướng Diệp Hữu Nghi rời đi.

Bà ta vẫn luôn không thích cậu, kể từ khi Chu Nghiêm công khai mối quan hệ của hai người với gia đình gã, hai ba ngày đầu cậu đã nghe hai mẹ con cãi nhau về vấn đề này, sau đó Chu Nghiêm nói muốn đưa cậu về nhà, cậu còn tưởng rằng Diệp Hữu Nghi rốt cuộc cũng đồng ý, đã rất vui mừng lại khẩn trương.

Vui mừng vì mối quan hệ của hai người đã được người lớn chúc phúc. Khẩn trương vì sợ biểu hiện kém cỏi khiến Diệp Hữu Nghi không vui. Một tuần trước đã bắt đầu chuẩn bị, tạo hình, quà tặng, tất cả các tình huống có thể xảy ra đều cẩn thận suy xét phương án ứng phó, còn học hỏi kinh nghiệm từ bạn bè, cố gắng biểu hiện hết sức.

Nhưng cuối cùng không có kế hoạch nào thành công.

Cậu thậm chí còn không thể bước vào cửa Chu gia.

Chu Nghiêm căn bản không thuyết phục được Diệp Hữu Nghi, gã chỉ muốn đưa cậu về nhà chứng minh quyết tâm của mình.

Đó là lần đầu tiên cậu khổ sở đến mức rơi nước mắt sau khi cùng Chu Nghiêm ở bên nhau. Lúc ấy Chu Nghiêm cũng không ngừng nói xin lỗi, nói muốn Diệp Hữu Nghi tận mắt nhìn thấy cậu tốt như thế nào, Chu Nghiêm cảm thấy như vậy Diệp Hữu Nghi có thể tiếp nhận cậu.

Khi đó cậu cho rằng suy nghĩ của Chu Nghiêm không phải là không có lý nên đã tha thứ cho gã.

Nhưng chuyện tương tự lại xảy ra lần thứ hai, lần thứ ba.

Dưới tình huống hai người gặp mặt, Chu Nghiêm đều không thể trấn an Diệp Hữu Nghi, cuối cùng họ tan rã trong không vui.

"Dì rất ghét tôi." Dư Tư Lượng nói, "Bà ấy luôn nghĩ rằng tôi vì tiền của anh."

Chu Nghiêm ngẩn người, sau đó mím môi xấu hổ: "Là, là... bà ấy không hiểu em, cho nên mới có hiểu lầm."

"Vậy còn anh? Anh cũng không hiểu tôi sao?" Dư Tư Lượng thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Chu Nghiêm, "Anh đã bao giờ thử giải thích với bà ấy rằng tôi không phải là loại người như vậy chưa?"

"Có mà!" Chu Nghiêm vội nói: "Đương nhiên là có, anh đã nói rất nhiều lần!”

Dư Tư Lượng nghe vậy, khóe miệng hơi nhếch lên: "Nói như thế nào? Tiểu Lượng không phải loại người như vậy, mẹ gặp một lần sẽ biết, em ấy rất tốt."

Chu Nghiêm lại sửng sốt: "Đúng vậy."

“Chu Nghiêm.” Ngữ khí Dư Tư Lượng càng thêm ôn hòa, “Anh ở bên tôi lâu như vậy, anh đã tiêu bao nhiêu tiền cho tôi rồi?”

Chu Nghiêm khẽ cau mày: "Ý em là gì? Tại sao đột nhiên..."

“Tôi đã tiêu bao nhiêu tiền cho anh rồi?” Dư Tư Lượng không đợi gã nói xong, tiếp tục nói, “Tôi đã làm trong ngành này nhiều năm như vậy, tuy không nổi tiếng lắm nhưng tôi vẫn kiếm được không ít tiền, so với tài sản của gia đình anh thì có thể không tính là gì, nhưng số tiền tôi tiêu cho anh không kém gì số tiền anh tiêu cho tôi.”

Chu Nghiêm hơi mím môi: "Anh…”

"Nhưng anh đã không nói với mẹ anh." Dư Tư Lượng nói, "Từ bà ấy xem ra... ngay cả những người anh em tốt của anh cũng luôn nghĩ rằng tôi tiêu tiền của anh để mua đồ cho anh, phải không? Anh nói với họ rằng tôi không phải là loại người như vậy, nó chẳng khác gì lời xin lỗi mà anh nói hôm nay cả."