Chương 17: Có cần hôn không?

"Em gấp cái gì? Họ sẽ không tới thúc giục đâu." Bạc Tử Hành bị Dư Tư Lượng kéo loạng choạng, suýt chút nữa ngã xuống Trượt Tuyết, đem Trượt Tuyết dọa sợ đến mức chạy xa ba mét, hướng hắn kêu hai tiếng, Bạc Tử Hành không nói nên lời, "Không có lương tâm, phí công nuôi mày lớn như vậy."

Dư Tư Lượng cười: "Anh cũng không sợ đè nó ra sự cố." Cậu vẫy tay với Trượt Tuyết, Trượt Tuyết lập tức chạy tới, ủi vào lòng bàn tay cậu.

Bạc Tử Hành vỗ vào mông nó, Trượt Tuyết lập tức không vui sủa về phía hắn, quay sang phía bên kia đi theo Dư Tư Lượng, cực kỳ ghét bỏ người cha Bạc Tử Hành này.

Dư Tư Lượng cúi xuống xoa đầu nó, mang theo nó cùng Bạc Tử Hành đi tìm những người khác.

Sau khi họ ăn xong liền bày bàn mạt chược lên, trong sân ồn ào, thấy họ quay lại, Trang Vân Kỳ lập tức giơ tay chào: “Chơi cùng không?”

Dư Tư Lượng không trả lời mà nhìn Bạc Tử Hành.

Bạc Tử Hành thấy vậy liền hỏi cậu: "Chơi được không? Nếu cảm thấy không thoải mái thì chúng ta quay về.”

"Sao cũng được." Dư Tư Lượng nói: "Tôi chơi."

“Vậy thì qua đó đi, đừng khách khí với bọn họ.” Bạc Tử Hành kéo cậu qua, sau đó dời ghế đến ngồi cạnh Dư Tư Lượng.

Vốn dĩ hắn muốn giúp Dư Tư Lượng đưa ra chủ ý, nhưng sau khi ngồi một lúc hắn nhận ra hành vi của mình thực sự không cần thiết, kỹ năng chơi bài của Dư Tư Lượng không thể nói là tốt, chỉ có thể nói là đại sát tứ phương, từ lúc hắn ngồi xuống bạn bè của hắn không phải thua tiền thì chính là đang trên đà thua tiền, sau khi ngồi được một lúc Dư Tư Lượng đã có trong tay một đống chip nhỏ.

Trang Vân Kỳ không nói nên lời: "Cậu thật sự là vợ của Tử Hành sao? Tại sao tôi lại có cảm giác như cậu được cậu ta mời đến báo thù?"

Dư Tư Lượng nghe xong dừng lại một chút: "Anh ấy thường xuyên thua khi chơi bài sao?”

“Ừ.” Trang Vân Kỳ liếc nhìn Bạc Tử Hành một cái, “Cậu ấy chính là cái loại vừa gà lại ham chơi, quả thực là Tán Tài Đồng Tử.”

*Tán Tài Đồng Tử là đứa trẻ ra bên ngoài phát tiền, người đứng bên cạnh nó khẳng định là người được lợi.

Dư Tư Lượng quay đầu lại, nhìn người phía sau không nói nên lời.

Bạc Tử Hành bị nhìn đến khó hiểu: "Em tin bọn họ sao? Tôi mới là chồng của em đó? Bọn họ bôi nhọ tôi em không giúp tôi thì thôi đi, vậy mà còn nghi ngờ tôi."

Dư Tư Lượng một lời khó nói hết: "Với hai chỉ dẫn vừa rồi, trình độ của anh đã thể hiện rõ ràng."

Bạc Tử Hành trầm mặc: “...hay là chúng ta trở về đi, đánh bạc không có lợi cho gia đình hòa thuận.”

Dư Tư Lượng nghe vậy liền cười: "Anh có thể trở về nếu muốn."

Bạc Tử Hành do dự một chút, sau đó lắc đầu: "Quên đi, chơi thêm chút nữa, em có thể lấy lại những gì tôi đã thua trước đó."

Dư Tư Lượng hiếm khi hòa hợp được với bạn của hắn, hắn thực sự không muốn làm gián đoạn cơ hội hiếm có này.

Tuy nhiên nhóm người đều không phải là người rảnh rỗi, chơi một lúc liền giải tán. Hắn uống rượu xong không thể đi tiếp, chỉ có thể để Dư Tư Lượng lái xe trở về.

Trượt Tuyết nhìn thấy Dư Tư Lượng ngồi ở phía trước, vốn là muốn đi theo ngồi ở ghế phụ, nhưng Bạc Tử Hành đã đẩy nó ra phía sau, nó chỉ có thể ủy khuất nhìn cậu từ phía sau.

Bạc Tử Hành ngồi đó không nói một lời, chỉ đếm từng con chip mà Dư Tư Lượng kiếm được, trông có chút đáng yêu.

Dư Tư Lượng nhìn đèn đỏ, buồn cười nói: "Sao anh lại mang thứ này về mà không đổi thành tiền?"

“Cái này em kiếm được cho tôi, không đổi.” Bạc Tử Hành đếm từng con chip, sau đó cho vào một chiếc hộp không biết lấy từ đâu ra, đóng lại.

Trượt Tuyết thấy thế lập tức vươn đầu tới muốn cướp chiếc hộp, bị Bạc Tử Hành vỗ nhẹ đầu, lập tức ủy khuất mà nhìn Dư Tư Lượng.

"Anh đừng bắt nạt nó." Đèn giao thông đổi màu, Dư Tư Lượng lái xe không nhìn thấy họ nên chỉ có thể nói vài câu để họ an phận một chút.

Bạc Tử Hành thực sự đã an tĩnh lại. Trượt Tuyết có lẽ cũng đã mệt mỏi sau khi chơi suốt một ngày, kêu vài tiếng thấy hai người đều không để ý đến nó, nằm sấp trên ghế sau ngủ thϊếp đi.

Khi về đến nhà, cả hai đều đã ngủ rồi, lúc Dư Tư Lượng đánh thức Bạc Tử Hành, hắn vẫn còn mơ màng, yên lặng nhìn Dư Tư Lượng vài giây mới tỉnh táo lại: "Về đến nhà rồi sao?"

Dư Tư Lượng “ừm” một tiếng: “Buồn ngủ lắm à?”

“Tôi say rồi.” Bạc Tử Hành nhéo sống mũi mấy cái, xuống xe cùng Dư Tư Lượng đi vào nhà, “Tắm rửa rồi đi ngủ đi, em cũng đừng thức quá khuya.”

Dư Tư Lượng cười, khi Bạc Tử Hành nói lời này không giống chồng cậu mà giống một trưởng bối hơn.

Cậu gật đầu, hỏi: “Anh muốn ăn chút gì đó để giải rượu không?”

Bạc Tử Hành lắc đầu: “Tửu lượng của tôi cũng không tệ lắm, gần giống như uống thuốc ngủ vậy.”

“Vậy tối nay anh thấy không thoải mái thì gọi cho tôi nhé.” Dư Tư Lượng cùng hắn đi lên tầng hai, đang định trở về phòng thì đột nhiên bị kéo lại, hơi giật mình, "Làm sao vậy? Bây giờ anh thấy không thoải mái à?”

Bạc Tử Hành không trả lời mà đột nhiên tiến về phía trước nửa bước, hơi cúi người hôn lên trán Dư Tư Lượng.

Không có sự ái muội, cũng không có sự ôn nhu, nó thực sự chỉ là một cái chạm nhẹ.

“Ngủ ngon.” Bạc Tử Hành đưa tay xoa xoa tóc Dư Tư Lượng, hắn ngáp dài rồi quay trở về phòng với vẻ mặt cùng động tác đầy tự nhiên, như thể hắn vừa mới hôn không phải Dư Tư Lượng mà là Trượt Tuyết.

Dư Tư Lượng sững người tại chỗ vài vài giây mới kịp nhận ra Bạc Tử Hành đang làm cái gì.

Hắn thực sự đang cố gắng thích ứng với sự gần gũi của hai người, mà cách tốt nhất để thích ứng với một việc gì đó chính là luyện tập.

Dư Tư Lượng che trán, trở về phòng với tâm trạng phức tạp.

Sự thật đã chứng minh suy đoán của cậu quả thực là chính xác, mấy ngày tiếp theo Bạc Tử Hành đều sẽ hôn cậu, một lần vào buổi sáng và một lần trước khi đi ngủ, phần lớn thời gian đều hôn lên trán cậu, thỉnh thoảng sẽ hôn lên mặt. Tất cả đều là những nụ hôn không có chút ham muốn nào, chỉ đơn thuần là một cái chạm nhẹ.

Dư Tư Lượng ban đầu quả thực có chút xấu hổ, nhưng khả năng thích ứng của con người thực sự rất đáng sợ, chỉ trong vài ngày, cậu đã quen với hành vi này của Bạc Tử Hành.

Buổi sáng quay quảng cáo nhẫn cưới, Bạc Tử Hành còn hôn lên trán cậu trước khi ra ngoài, sau đó nói gần đây có một tiệm bánh mới mở nghe nói hương vị không tồi, nếu cậu muốn ăn buổi chiều có thể đến đó, thuận tiện đi dạo phố mua sắm.

Dư Tư Lượng nghe hắn nói như vậy, cậu nghi hoặc nói: "Nghe có vẻ như anh muốn quẹt thẻ cho tôi."

Bạc Tử Hành ngừng nói.

Dư Tư Lượng: "...bị tôi nói trúng rồi?”

Bạc Tử Hành do dự một lát: “Đúng là muốn, nhưng tôi cảm thấy diễn biến này có chút giống phim thần tượng, không biết diễn tả như thế nào.”

Dư Tư Lượng bị hắn chọc cười: “Anh không cần nuôi tôi, hơn nữa buổi chiều tôi còn có việc.”

Bạc Tử Hành có chút sửng sốt: “Em muốn vào đoàn sao?”

"Không, qua một thời gian nữa tôi sẽ vào đoàn." Dư Tư Lượng giải thích, "Trước đây tôi đã nhận lời quảng cáo nhẫn cưới, tôi phải đến tiệm để quay."

Bạc Tử Hành khẽ cau mày: “Nhẫn cưới? Với ai?”

“Không có ai, mình tôi thôi.” Dư Tư Lượng đại khái giải thích lý do tại sao cậu nhận được quảng cáo này, nói được nửa thì cậu cười, “Nếu để hai người quay chụp cùng tôi, lúc đó trên mạng nhất định sẽ rất náo nhiệt.”

Bạc Tử Hành có chút không vui: “Không phải việc của hắn, hắn chỉ là chuyện đã qua, muốn quay thì cũng nên cùng tôi quay.”

"Anh xuất hiện phí quá thấp không có lời, đi làm đi." Dư Tư Lượng cười đuổi người đi, cũng không để chuyện này trong lòng, không ngờ buổi chiều Bạc Tử Hành lại tới.

Bởi vì là nhẫn cưới nên cho dù Dư Tư Lượng không tìm được người hỗ trợ thì thương hiệu vẫn sẽ tìm người khác chụp ảnh cùng, nhưng người nọ muộn một chút mới đến, thương hiệu vừa nghe liền không vui nói muốn thay đổi người, nhưng họ tạm thời không tìm được người phù hợp, vì vậy cậu chỉ có thể chờ đợi trong lúc họ đi tìm.

Khi Bạc Tử Hành đến, Dư Tư Lượng đã trang điểm xong và chờ đợi rất lâu, trò chơi trên điện thoại di động vừa qua màn, cậu đang định nhấn vào màn tiếp theo thì cảm thấy có ai đó chạm vào vai mình.

Cậu quay đầu lại, vừa lúc đối mặt với đôi mắt đang cười của Bạc Tử Hành, cậu cũng cong cong mắt: “Sao anh lại ở đây?”

“Tới thăm ban.” Bạc Tử Hành vừa nói vừa nhìn quanh trường quay, “Em quay một mình à?”

"Đối phương có chút việc, đang tìm người thay thế." Dư Tư Lượng bất đắc dĩ nói: "Thế nào, anh có muốn thử một chút không?"

Cậu chỉ thuận miệng nói, ngữ khí mang theo đùa giỡn, nhưng Bạc Tử Hành lại nói: “Được, tôi đi trao đổi với bọn họ.”

Dư Tư Lượng nói xong thấy hắn định đi, vội vàng ngăn hắn lại nói: “Tôi chỉ đùa thôi, anh đừng nháo.”

"Tôi nói nghiêm túc, kiếm thêm tiền dẫn em đi ăn bánh kem." Nói xong, hắn thật sự đi thương lượng với người của thương hiệu.

Thương hiệu trước đó đã nghĩ đến việc mời chồng của Dư Tư Lượng đến quay chụp, nhưng đáng tiếc Dư Tư Lượng từ chối, không ngờ mọi chuyện quanh co, người mẫu sắp xếp lại vắng mặt nhưng chồng của Dư Tư Lượng đã bù đắp vào.

Với ngoại hình và diện mạo này của hắn, có thể đánh bại ít nhiều người mẫu.

Dư Tư Lượng sợ Bạc Tử Hành sẽ bị lừa nên chỉ có thể đi qua nhìn chằm chằm.

Nhưng rõ ràng là cậu lo lắng nhiều rồi, mặc dù Bạc Tử Hành rất muốn tham gia náo nhiệt nhưng vẫn không mất bình tĩnh. Kết quả cuối cùng của cuộc thương lượng là có thể quay, nhưng không được lộ mặt, nếu không đồng ý thì quên đi. Thương hiệu do dự hết lần này đến lần khác nhưng cuối cùng vẫn quyết định đồng ý, yêu cầu nhà tạo mẫu nhanh chóng đưa hắn đi thay quần áo.

Đây không phải là lần đầu tiên Dư Tư Lượng hợp tác với người mới, nhưng vẫn là lần đầu tiên cậu hợp tác với người thân thiết như vậy, đặc biệt người kia lại là Bạc Tử Hành nên cậu luôn cảm thấy có chút vi diệu.

Thân thiết cũng không đúng, không thân thiết cũng có vẻ không đúng.

Nhưng vấn đề này dường như không tồn tại đối với Bạc Tử Hành, sau khi thay quần áo xong hắn đi tới bên cạnh Dư Tư Lượng, câu đầu tiên nói chính là: “Quay cái này có cần phải hôn không?”