Chương 14: "Khởi đầu ly hôn"

Dư Tư Lượng cảm thấy hơi khó xử khi Bạc Tử Hành gọi cậu là vợ. Cậu có thể nói chuyện đó một cách thoải mái khi đùa giỡn với Đinh Vũ Lâm, nhưng nếu muốn cậu nói điều đó trước mặt đối phương và trước mặt nhiều người như vậy, cậu thực sự không thể làm được.

Cậu đối với lời nói này do dự vài giây, hơi mím môi nói: "Bọn họ, bọn họ vẫn luôn như vậy."

Làn đạn lại bắt đầu hỏi Dư Tư Lượng tại sao cậu lại như vậy, nhưng Dư Tư Lượng không trả lời mà cắn khóe môi rối rắm.

Nếu Bạc Tử Hành không thích, cậu nói cũng không sao...

"Đừng..."

"Ting!"

Tin nhắn lại hiện lên, vẫn là của Bạc Tử Hành: Chỉ trêu em thôi.

Bạc Tử Hành: Họ là fans của em, tôi cùng bọn họ có thể coi như người một nhà.

Dư Tư Lượng lại bị chọc cười, đọc ra câu đó, nói: "Tôi hy vọng mọi người thích người nhà mới này."

[Tôi có thêm vợ à? 】

[Hôn vợ tôi nhân lúc anh trai lâm thời của tôi đang ở đây.]

[Vợ có thích không?]

"Tại sao mọi người vẫn mơ ước trên anh ấy?" Dư Tư Lượng mỉm cười, "Tôi... chắc chắn thích nó."

Vì vậy, làn đạn bắt đầu cố gắng lừa cậu kể một số thông tin về Bạc Tử Hành, Dư Tư Lượng sơ lược toàn bộ, lại trò chuyện một lúc rồi mới tắt phát sóng.

Buổi phát sóng kết thúc không lâu, Đinh Vũ Lâm gọi tới: "Buổi phát sóng trực tiếp này có tác dụng không tồi, fans thấy em làm tốt, họ sẽ không phản đối cuộc hôn nhân của em như vậy.

"Vậy là tốt rồi, chị cũng nên chú ý một chút, cố gắng đừng ảnh hưởng đến Bạc Tử Hành." Dư Tư Lượng nói: "Còn có, giúp em hoàn trả tiền vé máy bay và chỗ ở, cũng có thể thu xếp công việc, em vốn là muốn đi hưởng tuần trăng mật, hiện tại lại không có cơ hội.”

“À đúng rồi, nói về công việc, chị đang muốn cùng em nói chuyện này.” Đinh Vũ Lâm nói: “Em còn nhớ bộ phim《Khởi đầu ly hôn》mà chị đã nhắc đến trước đó không?”

“Nhớ rõ.” Dư Tư Lượng nghi hoặc nói: “Lúc đó chị còn nói ông chủ lớn ngu ngốc lắm tiền.”

Đinh Vũ Lâm trầm mặc nói: “Kịch bản của nam hai được gửi cho chị, chị đã hỏi qua, đạo diễn của bộ phim này là Chu Kiếm, tính tình không tốt, năm đó mẹ em đã bị mắng khóc khi quay phim của ông ấy.”

Dư Tư Lượng càng ngày càng khó hiểu: “Em nhớ rõ đạo diễn Chu rất nghiêm khắc với diễn viên phải không?”

“Em lại không tệ.” Đinh Vũ Lâm nói, cô trầm mặc vài giây mới nói: “Là ông chủ lớn chỉ định em.”

Dư Tư Lượng: "...ông chủ lớn là anh trai của Mộng Kỳ phải không?"

Đinh Vũ Lâm bất đắc dĩ mà “Ừ” một tiếng: “Có lẽ Mộng Kỳ đã chào hỏi qua, tuy công ty của anh ta không lớn nhưng lại sẵn sàng chi tiền nên không cần lo lắng về trang phục quay phim, hơn nữa bộ phim này mặc dù là kịch bản gốc, nhưng biên kịch là Trần Bán Mộng, cô ấy đang hợp tác với Chu Kiếm. Chị cũng đã đọc kịch bản, thiết lập nhân vật của em không tồi, chị kiến nghị em lấy nó, chị đã gửi kịch bản cho em rồi.”

Dư Tư Lượng đồng ý: "Em sẽ xem trước, xem xong em sẽ trả lời cho chị."

“Còn nữa, quảng cáo nhẫn cưới đã thương lượng xong, thứ ba tuần sau sẽ quay.” Đinh Vũ Lâm nói: “Lúc trước đã từ chối rất nhiều công việc, hiện tại không thể sắp xếp nhanh như vậy cho em được, em coi như đi nghỉ, nghỉ ngơi thật tốt, chị thấy hoàn cảnh chỗ Bạc tổng khá tốt, em cứ ở lại thêm vài ngày nữa.”

Dư Tư Lượng không nói nên lời: "Trước kia em cùng Chu Nghiêm ở bên nhau, chị không như vậy."

"Đó là bởi vì em gặp phải Chu Nghiêm liền mất đi lý trí." Đinh Vũ Lâm cũng không nói nên lời, "Em cùng Bạc tổng cũng không có bao nhiêu tình cảm, cùng lắm chỉ là anh em, chị có gì phải lo lắng?"

Dư Tư Lượng nhất thời không biết phản bác thế nào, liền cúp điện thoại, đi vào thư phòng in kịch bản.

Khi Bạc Tử Hành tan làm về thì trời đã tối, Dư Tư Lượng đang nằm trên ghế sofa đọc kịch bản, Trượt Tuyết ngồi xổm bên cạnh cậu thò đầu nhìn qua nhìn lại, khi nghe thấy hắn trở về cũng không vội chào hỏi như lúc trước mà chỉ nhìn hắn bằng ánh mắt nhiệt tình, rồi tiếp tục thò đầu vào bên cạnh Dư Tư Lượng.

Bạc Tử Hành thực sự không ngờ tới chỉ chưa đầy một ngày, con chó ngu ngốc này đã làm phản, không nói nên lời hô lên với nó: “Trượt Tuyết, lại đây.”

Trượt Tuyết “gâu” một tiếng, đầu nó lắc lư hai cái, nhưng vẫn không nhúc nhích, lời từ chối gần như đã khắc trên trán nó.

Dư Tư Lượng đã hoàn hồn lại bởi tiếng kêu của nó, cậu ngồi dậy nhìn về phía Bạc Tử Hành chào hỏi.

Bạc Tử Hành gật đầu: “Tối nay em muốn ăn gì?”

"Ừm...cái gì cũng được?" Dư Tư Lượng suy nghĩ một lúc, "Anh muốn ăn cái gì tôi sẽ đãi anh.”

"Tối nay tôi không ăn tối ở nhà, tôi có hẹn." Bạc Tử Hành nói: "Em đi cùng tôi nhé? Là Nông Gia Nhạc ở vùng ngoại thành, hoàn cảnh không tồi, đồ ăn cũng rất tươi mới."

Dư Tư Lượng nghe vậy do dự, hỏi: "Có những ai sẽ đi?"

Bạc Tử Hành nói: “Bọn họ đều là bạn bè của tôi, chúng tôi quan hệ rất tốt.”

Dư Tư Lượng hơi sửng sốt: "Hôm nay là sinh nhật của ai đó à?"

Bạc Tử Hành:?

“Không.” Bạc Tử Hành có chút bối rối, “Bọn họ vừa nghe tin tôi đã kết hôn liền mời tôi ra ngoài tụ tập, vốn dĩ bọn họ muốn tôi đưa em đi cùng, nhưng tôi không đồng ý.”

Nghe vậy, Dư Tư Lượng càng do dự hơn, lời từ chối bên miệng quay lại, cuối cùng vẫn nói: "Vậy tôi đi cùng anh nhé?"

Bạc Tử Hành nghe vậy cười: “Không muốn đi thì đừng miễn cưỡng chính mình.”

"Tôi không miễn cưỡng." Dư Tư Lượng mím môi, "Họ không phải muốn gặp tôi à? Vốn dĩ chuyện này cũng là tôi liên lụy anh.”

"Cái gì mà liên lụy? Chúng ta gọi đó là liên minh." Bạc Tử Hành nói: "Muốn gặp mặt là việc của họ, em không cần phải ứng phó với họ, chủ yếu vẫn là đi tụ tập. "

Dư Tư Lượng vẫn nói: "Tốt hơn là tôi nên đi, có lẽ sau này chúng ta sẽ gặp lại, làm quen một chút cũng tốt."

Nhìn thấy cậu kiên trì, Bạc Tử Hành đành phải nói: "Vậy tôi đi thay quần áo trước."

Dư Tư Lượng gật đầu, không biết một lát nữa mình có thể làm gì nên dứt khoát đứng dậy, đi cho Trượt Tuyết ăn.

Nhưng Trượt Tuyết cả buổi trưa cũng chưa ăn gì nên bây giờ cũng không ăn mà ngồi xổm ở cửa như muốn ra ngoài chơi.

“Chúng tao sắp ra ngoài nên không thể đưa mày ra ngoài chơi được.” Dư Tư Lượng vẫy tay với Trượt Tuyết, “Lại đây ăn tối.”

Trượt Tuyết hiểu được cử chỉ của cậu, phát ra một tiếng "gâu", lao nhanh tới, cắn vào gấu quần của Dư Tư Lượng rồi kéo cậu đi ra ngoài.

Dư Tư Lượng loạng choạng, bất lực đi theo ra cửa.

Lúc Bạc Tử Hành đi xuống, Dư Tư Lượng đang bị Trượt Tuyết cuốn lấy, đành phải ra tiếng giải cứu cậu: "Trượt Tuyết, dây kéo."

Lỗ tai Trượt Tuyết giật giật, lập tức buông Dư Tư Lượng ra, chạy như bay ngậm lấy sợi dây kéo của mình.

Dư Tư Lượng sửng sốt: "Anh muốn dẫn nó đi?"

"Ừm, nó không thể cứ ở nhà mãi được, khi nào ra ngoài tôi cũng mang theo nó." Bạc Tử Hành nói: "Nó thấy tôi trở về liền đi thay quần áo, nó liền biết tôi muốn đi ra ngoài.”

"Khá thông minh." Dư Tư Lượng mỉm cười vỗ nhẹ đầu Trượt Tuyết, cậu thay giày trong khi Bạc Tử Hành mang dây vào cho Trượt Tuyết, sau đó kéo dây mang nó ra ngoài.