Chương 11:

Dư Tư Lượng đi theo lên xe, nhưng sau khi lên xe lại rất im lặng. Trước đó khi Bạc Tử Hành nói chuyện với cậu, cậu sẽ trả lời ít nhiều hai câu, nhưng lần này chỉ còn lại hai từ: “Ừm” và "Hả?", Bạc Tử Hành thấy cậu quá phân tâm nên không nói chuyện với cậu nữa.

Ngay khi hắn im lặng, linh hồn Dư Tư Lượng hoàn toàn lìa khỏi xác. Cậu cúi đầu, vuốt qua vuốt lại các biểu tượng icon trên màn hình, nhưng cậu không hề bấm vào nó cho đến khi có thứ gì đó ướŧ áŧ cọ vào mặt cậu.

"Gâu!" Một cái đầu lông xù tiến tới, cọ cọ vào mặt cậu.

Dư Tư Lượng ngay lập tức phục hồi tinh thần, nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt trống rỗng của cậu.

Cậu đưa tay xoa đầu con chó lớn: “Trượt Tuyết?”

“Gâu!” Trượt Tuyết kéo cậu hai lần, liền nghe thấy tiếng vỗ tay của chủ nhân truyền đến từ phía sau, lập tức quay người chạy đến bên cạnh Bạc Tử Hành, vẫy đuôi với hắn.

Bạc Tử Hành cúi người vỗ vỗ đầu nó, lại nhìn về phía Dư Tư Lượng: “Chờ em tỉnh táo lại thì đi vào.”

Dư Tư Lượng gật đầu, ngay khi cậu vừa duỗi chân ra, Trượt Tuyết vội vàng quay đầu lại cọ vào cậu.

Bạc Tử Hành đành phải kêu lên lần nữa: “Trượt Tuyết, không được.”

Trượt Tuyết lập tức dừng lại, quay đầu hướng hắn kêu một tiếng.

“Bởi vì mày cản đường.” Bạc Tử Hành chỉ vào bên chân mình: “Lại đây.”

Trượt Tuyết phát ra một tiếng "Gâu" yếu ớt, quay lại nhìn Dư Tư Lượng, thấy cậu không có ý định giữ nó lại, miễn cưỡng quay lại dưới chân Bạc Tử Hành.

Dư Tư Lượng bị một loạt động tác của nó chọc cười: “Anh dạy nó à?”

Bạc Tử Hành gật đầu: “Nó rất thông minh.”

"Quả thật." Dư Tư Lượng đi theo bên cạnh Bạc Tử Hành, cúi đầu nhìn con chó lớn đi theo hắn, "Công việc của anh hẳn là rất bận, sao lại nghĩ đến việc nuôi chó?"

“Đây là quà của một người bạn.” Bạc Tử Hành giải thích nói: “Lúc đó, Alaska nhà cậu ấy sinh được hai chú chó con, cậu ấy muốn tặng chúng, sau khi hỏi thăm xung quanh, tôi thấy chúng rất đáng yêu nên đã xin một con, dù sao cũng có sân, ngày thường bận rộn cũng có thể nhờ người cho nó ăn.”

“Vậy tại sao anh không mang cả hai về?”

Bạc Tử Hành trầm mặc vài giây, khó nhọc nói: “Bởi vì em trai của nó tên là Tam Ngốc.”

Dư Tư Lượng:?

Cậu lúc trước nghĩ cái tên Trượt Tuyết khá dễ thương, nó khiến mọi người liên tưởng đến tuần lộc, ông già Noel, tuyết trắng và đèn neon đỏ xanh sáng long lanh, kết quả nó có một người em trai tên là Tam Ngốc, điều này ai có thể nghĩ đến.

Nhẫn nhịn, Dư Tư Lượng vẫn không nhịn được hỏi: "Vậy ai đã nuôi em trai nó?"

"Em hẳn là không quen biết, lần sau có cơ hội tôi mang em đi làm quen một chút." Bạc Tử Hành dẫn bọn họ vào nhà, "Lát nữa tôi sẽ lấy cho em đồ vệ sinh cá nhân và quần áo. Em có đói không?"

Dư Tư Lượng nhướng mày: "Nếu tôi đói, anh có thể cho tôi ăn cái gì?”

Bạc Tử Hành do dự một chút: “Hình như trong tủ lạnh còn có một ít canh gà dì để lại, tôi cho một gói mì ăn liền vào được không? Nóng hổi lại bổ dưỡng.”

Dư Tư Lượng: "..."

"Quên đi, tôi tự tìm thôi, tôi xem trong tủ lạnh có cái gì." Dư Tư Lượng hỏi nhà bếp ở đâu liền đi qua.

Nhưng khi mở tủ lạnh ra, cậu mới nhận ra mình thật ngây thơ, trong tủ lạnh của Bạc Tử Hành, ngoài các loại nước uống, thứ duy nhất có thể lấp đầy bụng của cậu cũng chỉ có một miếng bánh mì không biết được cho vào lúc nào cùng một dãy trứng gà sống.

Không bột đố gột nên hồ. Dù muốn khoe tài nấu nướng không mấy thành thạo của mình thì cũng không có không gian nào để phát huy, cuối cùng cậu cũng chỉ nấu được một bát mì ăn liền, nhiều thêm hai quả trứng luộc được trải lên trên.

Bạc Tử Hành cũng không ghét bỏ, ngồi xuống liền cắn một miếng trứng luộc, lập tức giơ ngón tay cái lên: "Ăn ngon, tay nghề thật sự rất tốt!"

Dư Tư Lượng buồn cười: "Đó chỉ là một quả trứng luộc bình thường thôi. Tay nghề với không tay nghề cái gì?”

“Vậy vẫn ăn ngon.” Bạc Tử Hành nói xong cúi đầu tiếp tục ăn, ăn rất nghiêm túc, giống như kia không phải tô mì ăn liền mà là một loại cao lương mỹ vị nào đó.

Dư Tư Lượng đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, lẩm bẩm nói: "Không cần khoa trương như vậy chứ?"

“Sao em không tự mình thử xem…”

Hắn chưa kịp nói hết câu, Trượt Tuyết đã dựa chân hắn đứng dậy, đầu hướng lên trên bàn, trông mong mà nhìn vào chiếc bát của hắn, “Em xem, Trượt Tuyết cũng cảm thấy rất thơm."

Vừa nói Bạc Tử Hành vừa đẩy cái bát về phía Trượt Tuyết một chút, nhìn thấy đôi mắt Trượt Tuyết sáng lên, ngay lúc nó sắp cọ vào, Bạc Tử Hành lập tức đẩy cái bát trở về, cười nói: “Không cho mày.”

Dư Tư Lượng: “...Anh bắt nạt nó làm gì.”

“Không, lát nữa tôi sẽ cho nó ăn.” Bạc Tử Hành nói, tiếp tục cúi đầu ăn mì, lần này nhanh hơn một chút, sau đó đi lấy đồ ăn vặt cho Trượt Tuyết.

Dư Tư Lượng thực ra không thường qua đêm ở nhà người khác, nhưng có lẽ là trạng thái của Bạc Tử Hành quá tự nhiên, tự nhiên đến mức cậu không có cảm giác không được tự nhiên nào, tự nhiên đến mức cậu dường như đã thực sự xem nơi này là nơi mình ở.

Ăn xong, Dư Tư Lượng trở về phòng.

Lúc trước Bạc Tử Hành bảo cậu chọn phòng cậu không chọn, lần này liền chọn ngẫu nhiên một phòng.

Trong phòng trang trí cùng màu sắc ấm áp như trong nhà, trong không khí thoang thoảng mùi thơm, hơi giống bên ngoài, nhưng không quá giống nhau, nhàn nhạt, đều rất dễ ngửi.

Bộ đồ ngủ do Bạc Tử Hành chuẩn bị cũng rất thoải mái, nhưng họa tiết có chút kỳ quái, Dư Tư Lượng nhìn những chú mèo con dễ thương trên người mà đau đầu.

Nhưng đây chính là Bạc Tử Hành chuẩn bị sẵn, cậu cũng không dám nói gì, dứt khoát nhắm mắt làm ngơ, ôm điện thoại quay lại giường.

Đinh Vũ Lâm gửi cho cậu rất nhiều tin nhắn, Dư Tư Lượng mở ra, nghe từng cái một.

“Em không quay lại cũng tốt, nếu không chắc chắn sẽ lại cãi nhau.”

"Bà ấy nói nửa ngày, đầu chị đều đau, lần này bà ấy thực sự rất tức giận."

… …

"Ai, đời trước chị thiếu các người.”

"Mẹ em đi rồi, chắc ngày mai bà ấy sẽ lại đến, trong thời gian này em tốt nhất đừng về nhà."

Sau khi Dư Tư Lượng nghe từng lời, cũng cảm thấy đau đầu.

Trên thực tế, không chỉ có Diệp Hữu Nghi phản đối việc cậu cùng Chu Nghiêm ở bên nhau, mà cả mẹ cậu cũng vậy.

Nói chính xác hơn, mẹ cậu không muốn cậu yêu đương chứ đừng nói đến việc kết hôn.

Chuyện này sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của cậu, cho nên sau khi biết chuyện Chu Nghiêm, mẹ cậu cứ ba ngày lại cãi nhau với cậu hai lần, cãi nhau xong lại đến gặp Đinh Vũ Lâm, nhờ cô để mắt đến dư luận cùng công việc, sau đó lại tiếp tục tìm cậu cãi nhau.

Bởi vì chuyện của Chu Nghiêm, trong mấy năm qua cậu và mẹ gần như không có cuộc nói chuyện vui vẻ nào.

Về mặt này, cậu và Chu Nghiêm thực ra không có khác biệt lắm, điểm khác biệt duy nhất là Chu Nghiêm thường xuyên nhượng bộ khi đối mặt với Diệp Hữu Nghi, nhưng cậu cùng mẹ lại thường xuyên xảy ra xung đột.

Trước khi kết hôn, mẹ cậu còn nói lời tàn nhẫn rằng nếu cậu dám kết hôn với Chu Nghiêm thì coi như không có người mẹ này.

Kết quả, mẹ cậu cam đoan như vậy, lại xuất hiện một Bạc Tử Hành, cậu cũng không biết phải giải thích thế nào.

Dư Tư Lượng đang rối rắm thì đột nhiên truyền đến vài tiếng kêu của Trượt Tuyết cùng tiếng "cạch” mở cửa ở bên ngoài.

Cậu sửng sốt, vội vàng đứng dậy đi ra ngoài mở cửa, ngón tay vừa chạm vào tay nắm cửa, liền nghe thấy Bạc Tử Hành thấp giọng mắng Trượt Tuyết: “Sao mày lại gây chuyện ban đêm không ngủ? Mày mà gây ồn ào tới em ấy, tao liền đánh mày!”

Sau khi hắn nói xong, Trượt Tuyết liền "Gâu" một tiếng, nghe như thể nó đang tức giận.

"Mày còn dám cãi lại! Lại đây!" Bạc Tử Hành thấp giọng quát một tiếng, theo sau là tiếng Trượt Tuyết rêи ɾỉ, nghe như thật sự bị đánh.

Dư Tư Lượng sửng sốt, vội vàng mở cửa, liền thấy Bạc Tử Hành đang nắm lấy tai Trượt Tuyết kéo về.

Quan trọng nhất chính là... Hắn hình như vừa tắm xong, trên người đang quấn một chiếc khăn tắm, nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại nhìn cậu, nhưng Dư Tư Lượng lại không biết phải đặt mắt đi đâu cả.