Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Tra A Nhặt Được Đối Thủ Một Mất Một Còn O

Chương 9

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chưa bao giờ thấy Minh Thụy Tuyết làm việc nghiêm túc, nhưng bất cứ sản phẩm nào có cô tham gia đều tạo nên cơn sốt.

Chỉ là khi Bồng Giai mở cửa xe ghế phụ, cô ngạc nhiên hỏi, "Thụy Tuyết, cô ôm một chậu cỏ bạc hà mèo để làm gì vậy?"

"Để ở nhà tôi không yên tâm."

"Hả? Một chậu cỏ thì có gì phải lo chứ."

Minh Thụy Tuyết tháo kính râm ra, ngón tay mảnh mai nhẹ nhàng vuốt ve lá bạc hà, "Đây là sinh mạng của tôi, cô nhất định phải bảo vệ nó thật tốt, nếu không tôi sẽ chết đấy."

Bồng Giai thực sự cảm thấy Minh Thụy Tuyết đã thay đổi, không nuôi cá nữa mà chuyển sang nuôi cỏ rồi.

"Thụy Tuyết, tôi nghe nói chương trình hẹn hò của đạo diễn Diệp cũng mời cả Tư Hạ. Đội ngũ của Tư Hạ đã nhiều lần ám chỉ cô trên mạng, tôi lo hai người gặp nhau sẽ xảy ra xung đột."

Ai ai cũng biết chuyện hai người là kẻ thù không đội trời chung. Nguyên thân ban đầu không có hành động gì với Tư Hạ là vì cô ta muốn đợi sau khi ngủ với Tư Hạ thì sẽ bỏ rơi cô ấy, rồi mới tiếp tục áp bức. Nhưng đáng tiếc là chưa kịp lấy số của Tư Hạ thì Minh Thụy Tuyết đã xuyên vào đây.

May mắn là chưa làm điều gì không thể cứu vãn được, Minh Thụy Tuyết thầm thở phào, "Tôi đã quyết định sẽ hòa giải với Tư Hạ, chuyện kẻ thù cứ để nó vào dĩ vãng."

Hả?

Bồng Giai thực sự ngỡ ngàng. Thái độ của Minh Thụy Tuyết thay đổi quá nhanh, hơn nữa Tư Hạ liệu có dễ dàng hòa giải như vậy không.

Xe dừng ở đèn đỏ, bên phải của xe Minh Thụy Tuyết dần dần xuất hiện một chiếc Bentley màu trắng.

Ánh mắt Minh Thụy Tuyết xuyên qua cửa sổ, cô nhìn thấy Tư Hạ ngồi trong xe, liền vẫy tay chào qua cửa sổ.

Ai ngờ cửa sổ của chiếc Bentley màu trắng lập tức được kéo lên, Tư Hạ không thèm liếc nhìn cô một cái.

Nụ cười trên môi Minh Thụy Tuyết dần cứng lại.

Bồng Giai nhún vai, "Có vẻ như Tư Hạ không muốn hòa giải đâu."



Bên trong chiếc Bentley màu trắng.

Bành Kỳ vừa nhả tay khỏi nút đóng cửa sổ, vừa lo lắng nói, "Hạ Hạ, làm vậy có phải không tốt lắm không? Hình như Minh Thụy Tuyết vừa chào chị đấy."

Tư Hạ khoanh tay, nghiến răng nghiến lợi, "Hiện giờ chị không muốn nhìn thấy cô ta!"

Bành Kỳ im lặng không nói thêm gì, trong lòng thầm nghĩ: Hóa ra mâu thuẫn của họ là thật.

Sáng nay, vào lúc sáu giờ, Tư Hạ tỉnh dậy trên giường của Minh Thụy Tuyết.

Tư Hạ duỗi người, thoải mái rên nhẹ một tiếng, "Ôi—"

Cô đã ngủ rất ngon, khi tỉnh dậy vẫn còn mùi hương của cỏ bạc hà, thật thỏa mãn.

Tư Hạ còn muốn ngủ thêm một chút nữa, nhưng đột nhiên chiếc đệm bên cạnh lún xuống, ngay sau đó có một cánh tay vòng qua eo cô, cơ thể cô bị ôm gọn trong vòng tay thơm ngát mùi cỏ bạc hà.

Tư Hạ lập tức căng thẳng, nhớ lại chuyện tối qua. Cô liếc qua và thấy khuôn mặt của Minh Thụy Tuyết ở ngay sát bên, suýt chút nữa cô đã bật dậy.

Hơi thở ấm áp phả vào cổ, Tư Hạ không dám cử động.

Cô nhìn đồng hồ trên tường, đã sáu giờ rồi!

Xong rồi xong rồi!

Tư Hạ ngủ quá say, cô đã hóa thành người trong nhà của kẻ thù!

Và cô còn đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ!!!

Đáng ghét hơn, Minh Thụy Tuyết dường như vẫn đang mơ, thì thầm một cách ngái ngủ, "Sờ sờ bụng..."

Tư Hạ còn chưa kịp phản ứng, thì bàn tay của Minh Thụy Tuyết đã chạm lên bụng cô, vuốt ve một lúc, sau đó từ từ đi xuống...

Ngay lập tức, Minh Thụy Tuyết một tay giữ eo cô, tay kia lại lần tìm chỗ khác.

Cái tên Alpha đáng ghét! Tư Hạ theo bản năng khép chặt chân, thực sự không thể chịu đựng nổi nữa.

Nhưng cô sợ đánh thức Minh Thụy Tuyết, chỉ có thể gào thét trong lòng: "Minh Thụy Tuyết, tôi và cô không đội trời chung!"

Không ngờ ngay đêm đầu tiên đến hút pheromone cỏ bạc hà từ kẻ thù, cô đã bị phát hiện. Tư Hạ tuyệt vọng nhắm mắt lại.

May mà kỳ phát nhiệt của Omega đã được pheromone của Alpha làm dịu, dù cách này không hiệu quả bằng đánh dấu tạm thời, nhưng đối với Tư Hạ thì đã là rất tốt rồi.

Dù có muốn thế nào, cô cũng không thể để kẻ thù đánh dấu mình.

Cô không ngờ lại gặp phải tình huống trớ trêu vào sáng sớm như thế này.

Mùa xuân vẫn còn kéo dài ba tháng nữa, điều này có nghĩa là kỳ phát tình của loài mèo cũng sẽ kéo dài thêm ba tháng.

Tại sao lại để một Omega thuộc loài mèo đáng thương như cô tồn tại trên thế giới này chứ, điều tệ hơn là cô vẫn chưa tìm ra cách nào để mãi mãi hóa thành người.

Tư Hạ sắp phát điên rồi, nhưng điều khiến cô điên hơn là—

Cô suýt chút nữa đã bị kẻ thù ăn sạch mà không thể làm gì...



Nụ cười của Minh Thụy Tuyết dần biến mất sau khi bị Tư Hạ lạnh lùng đối xử, cô cũng hạ tay xuống. Nghe Bồng Giai nói rằng: Tư Hạ có thể không muốn hòa giải, Minh Thụy Tuyết tự tìm lý do cho mình, "Cũng có thể là Tư Hạ không nhìn thấy tôi."

Bồng Giai mím môi, gật đầu đồng tình, "Ừ, đúng thế."

Minh Thụy Tuyết: "..."

Cách trả lời hết sức hời hợt.

Minh Thụy Tuyết cũng không để tâm, cô nhìn quanh xe một vòng rồi nói, "Bồng Giai, khi nào có thời gian, thêm một phòng nhỏ trong xe để trồng cỏ bạc hà và lắp một khóa chống trộm."

Một chậu cỏ mà được coi trọng hơn cả mạng sống.

Bồng Giai tuy không hiểu nổi Minh Thụy Tuyết đang nghĩ gì, nhưng cô vẫn đồng ý. Dù sao nuôi cỏ cũng đỡ hơn nuôi cá, ít nhất thì không phải ngày nào cũng phải xử lý các Omega đến đòi danh phận.
« Chương TrướcChương Tiếp »