Chương 5

Minh Thụy Tuyết dừng bước, "Tôi muốn mua loại dây chuyền tốt nhất."

"Được!" Đàm Thụy, với tư cách là một người bạn tốt, lập tức gọi điện cho cậu của mình để hỏi về việc mua dây chuyền sản xuất.

Sáng hôm sau, khi Minh Thụy Tuyết vừa thức dậy đã nhận được tin nhắn từ Đàm Thụy:

[Thỏa thuận xong rồi, là dây chuyền của một nhà máy quốc doanh hàng chục năm, buổi chiều ký hợp đồng, trả góp hay thanh toán toàn bộ?]

Minh Thụy Tuyết trả lời:

[Bao nhiêu tiền?]

Đàm Thụy nhắn lại một con số, Minh Thụy Tuyết dụi mắt nhìn rõ dãy số dài phía sau, sau đó chỉ bấm OK, nhận được ngay biểu cảm "Đại lão hào phóng" từ Đàm Thụy.

Sau đêm mưa, trời lại quang đãng, cầu vồng vắt ngang bầu trời.

Minh Thụy Tuyết sau khi rửa mặt chải đầu liền đẩy cửa kính ban công ra, kiểm tra tình trạng phát triển của cây cỏ bạc hà trong chậu.

Ngay lúc đó, Bồng Giai gọi điện cho cô, thông báo rằng tối qua đạo diễn Diệp đã chọn cô cho chương trình mới, và hỏi liệu cô có muốn thử tham gia chương trình "Phương Pháp Hấp Dẫn Tình Yêu" vào ngày mai không.

Tác phẩm do đạo diễn Diệp sản xuất luôn là bảo chứng chất lượng.

Minh Thụy Tuyết đương nhiên rất muốn tham gia, cô - một cây cỏ bạc hà cứ ở nhà mãi cũng sắp thành cỏ dại rồi. "Ngày mai tôi sẽ đến đúng giờ."

Bồng Giai không ngờ Minh Thụy Tuyết lại đồng ý một cách dứt khoát như vậy, "Tuyệt vời, cuối cùng cô cũng chịu tập trung vào sự nghiệp rồi."

Cùng lúc đó, trong văn phòng công ty giải trí của Tư Hạ, quản lý Trạm Tường Vi kinh ngạc thốt lên, "Gì cơ?! Đạo diễn Diệp cũng mời Minh Thụy Tuyết sao?!"

Tư Hạ nghe tin này liền không vui, "Chị Tường Vi, vậy em còn nhận không?"

Trạm Tường Vi đẩy gọng kính lên, "Tác phẩm của đạo diễn Diệp không phải ai cũng có cơ hội tham gia, bỏ lỡ lần này e rằng…"

Tư Hạ hiểu lý do đó. Cô đã vào công ty khá lâu nhưng phần lớn chỉ tham gia những bộ phim hạng bét, chỉ có bộ phim điện ảnh ra mắt đầu tiên mới giúp cô có được một lượng fan nhan sắc. Hiện tại cô vẫn có thể dựa vào ngoại hình để kiếm tiền, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ không còn ai nhớ đến Tư Hạ trong giới giải trí. Và rồi giấc mơ mua dây chuyền sản xuất cá khô của cô cũng sẽ tan biến.

"Chị Tường Vi, em quyết định nhận lời tham gia chương trình!"

Tư Hạ nắm chặt tay thành nắm đấm, tức tối nghĩ: Cái tên Alpha chết tiệt đó, còn chưa tính xong chuyện cô ta dám sờ mông mèo của mình!



Tư Hạ là một Omega thuộc loài mèo, cũng là người duy nhất trên thế giới có thể hóa thành hình dạng mèo.

Nhưng điều này lại không phải là một lợi thế. Khi kỳ phát tình của mèo gặp phải kỳ phát nhiệt của Omega, dưới áp lực kép, Tư Hạ không thể chịu đựng nổi và sẽ hóa thành hình dạng mèo.

Những loại thuốc ức chế thông thường của Omega đều không có tác dụng với Tư Hạ. Cô nhất định phải có loại pheromone cỏ bạc hà thơm ngon nhất mới có thể xoa dịu sự bứt rứt, nếu không cô sẽ "bùm" một cái, biến thành một chú mèo xinh đẹp.

Điều duy nhất đáng mừng là tình trạng mất kiểm soát này chỉ xảy ra vào ban đêm.

Ban ngày, Tư Hạ có thể kiểm soát cơ thể mình rất tốt.

Trong căn hộ đơn thân do công ty thuê, cách âm không tốt, tối qua cô đã cuộn mình trong ổ mèo của mình, chỉ thỉnh thoảng phát ra vài tiếng rêи ɾỉ khó chịu. Nhưng khi mở mắt ra, cô đã thấy mình ở trong một cửa hàng thú cưng.

Cái cô trợ lý Beta chết tiệt kia đã lợi dụng lúc cô đang trong kỳ phát nhiệt, không có sức phản kháng, mà lén lút đưa cô đi triệt sản.

Đó quả là một sự sỉ nhục đối với một Omega thuộc loài mèo!

Càng nghĩ Tư Hạ càng tức giận, "Chị Tường Vi, lần trước em xin công ty đổi trợ lý, đã có kết quả chưa?"

Trạm Tường Vi, với phong thái thanh lịch, ngẩng đầu lên, "Sao vậy? Trợ lý làm sai điều gì sao?"

Sai lầm suýt nữa thì không thể cứu vãn!

Tư Hạ đập tay xuống bàn, giận dỗi, "Cô ấy đã lén lút đưa mèo của em đi triệt sản khi em không ở đó! Nếu là ở trên trời thì chuyện này phải phạm thiên quy rồi!"

Trạm Tường Vi cũng từng thấy con mèo mà Tư Hạ nuôi, bộ lông mượt mà, trông rất xinh xắn, thậm chí có đối tác của công ty sản xuất phim đề nghị hợp tác với chú mèo ấy.

Trạm Tường Vi khẽ nhíu mày, "Thật sao, chuyện này có thật à?"

Tư Hạ tỏ vẻ tủi thân gật đầu, "Em cảm thấy cô ấy không tôn trọng em."

"Được rồi, chị biết rồi." Trạm Tường Vi mở trang web tuyển dụng của công ty, "Em tự xem hồ sơ, thích ai thì gọi người đó đến phỏng vấn."

"Cảm ơn chị Tường Vi!"

Mặc dù Tư Hạ không đóng góp nhiều cho công ty trong năm qua, nhưng Trạm Tường Vi lại có vẻ yêu quý cô một cách đặc biệt. Tư Hạ vẫn sống khá thoải mái trong công ty.

Tư Hạ nửa nằm nửa ngồi trên bàn làm việc của người quản lý, đôi mắt tròn sáng lướt qua từng hồ sơ, cuối cùng dừng lại ở một bức ảnh.

"Là cô ấy!"

Trạm Tường Vi đọc kỹ hồ sơ của Bành Kỳ, không tìm thấy bất kỳ điểm nổi bật nào, "Tại sao lại chọn cô ấy? Còn nhiều người giỏi hơn, thử xem thêm."

Tư Hạ phồng má, "Bởi vì em thấy cô ấy trông giống một con cá vàng nhỏ, lại trông khá dịu dàng."

"Hửm? So sánh gì kỳ vậy." Trạm Tường Vi bất đắc dĩ lắc đầu, "Nếu em đã chắc chắn thì chọn cô ấy đi."