Chương 16

Minh Thụy Tuyết vuốt đầu mèo, dịu dàng nói, “Úp mặt lại làm gì thế, xấu hổ à?”

Tư Hạ bất lực lấy chân mèo che mặt, "Meo~"

Mau mặc đồ vào đi có được không.

Khi Minh Thụy Tuyết mặc xong quần áo và quay lại, cô thấy cô mèo xinh đẹp ngoan ngoãn vùi mặt vào, không chịu ngẩng đầu lên. Cảnh tượng này khiến cô không nhịn được cười, cô nắm cằm mèo, vuốt ve nói, “Sao vậy, cảm thấy mình đã làm sai điều gì à?”

Sao có thể nói chỉ là gây chuyện nhỉ.

Ban đầu, Tư Hạ chỉ định làm khó Minh Thụy Tuyết một chút, ai ngờ lại dẫn đến tình huống ngoài dự đoán.

Tư Hạ chớp chớp mắt, đầu cọ nhẹ vào cổ Minh Thụy Tuyết như đang làm nũng, vừa ngây thơ vừa ngoan ngoãn, hoàn toàn mang dáng vẻ nhận lỗi.

Minh Thụy Tuyết chịu sao nổi trước sự làm nũng của một bé mèo con như vậy, trái tim cô như tan chảy. “Tiểu Tư, không ngờ em cũng có lúc ngoan thế này.”

Tiểu Tư?

Đây là lần đầu tiên Tư Hạ nghe Minh Thụy Tuyết gọi mình như vậy.

Kẻ thù đang cố ý phải không?

Lấy tên của cô đặt cho một con mèo, đúng là tức chết mà.

Minh Thụy Tuyết nâng mặt Tư Hạ lên, khẽ hôn một cái. “Lúc em không hung dữ, dễ thương hơn nhiều đấy.”

Đôi mắt xanh của Tư Hạ tròn xoe, sao có thể hôn cô mà không xin phép chứ!

Hơn nữa, dễ thương chính là biệt danh của cô, đâu cần kẻ thù phải khen.

Khi được khen dễ thương, mèo con lập tức kiêu ngạo ngẩng cao đầu, Minh Thụy Tuyết gần như bị sự đáng yêu của cô làm cho tan chảy.

Trong nhà đã có mấy món đồ chơi mèo vừa mới được giao, Minh Thụy Tuyết phấn khích nói, “Cuối cùng cũng có thể làm vài trò vui với mèo rồi.”

“Meo?”

Tư Hạ chớp đôi hàng mi dày, kẻ thù định làm gì đây? Cô ta sắp làm điều gì ác độc với mèo sao?!

Ngay sau đó, Minh Thụy Tuyết cầm một chiếc que trêu mèo và quả bóng len xuất hiện trước mắt.

Tư Hạ, “......” Cái quái gì đây.

Mấy thứ này chỉ dùng để trêu mấy con mèo ngốc thôi.

“Tiểu Tư, nhìn này.” Minh Thụy Tuyết vung vẩy chiếc que trêu mèo, chiếc lông xù trên đó đung đưa vài cái trong không trung.

Tư Hạ ngồi yên không nhúc nhích, có gì vui đâu.

Chỉ có mèo con mới thích thứ này thôi.

Cô là con người, sao lại thích que trêu mèo chứ.

“Tiểu Tư sao không bắt lấy?” Minh Thụy Tuyết lắc lắc que thêm vài cái, “Mèo con không thích cái này à?”

Minh Thụy Tuyết thất vọng đổi sang quả bóng len, “Tiểu Tư, thế cái này thì sao, em có thích không?”

Tư Hạ chán nản liếʍ liếʍ mu bàn chân, kẻ thù sao lại cố chấp với việc trêu mèo thế nhỉ.

Thôi được, xem như bồi thường vì lỡ nhìn thấy cơ thể cô ta vậy, miễn cưỡng chơi cùng một lần.

Minh Thụy Tuyết đang định dỗ mèo chơi thì cô bé mèo xinh đẹp đã tự động mài mài móng vuốt, sau đó tung người lên, hai chân nhỏ bắt lấy quả bóng len, chơi qua chơi lại một lúc rồi cảm thấy trò này quá trẻ con, liền lăn bốn chân lên trời, vừa xoay vừa chơi với quả bóng len.

“Giỏi quá Tiểu Tư.” Minh Thụy Tuyết vỗ tay tán thưởng đầy ngạc nhiên, “Em còn biết làm xiếc nữa cơ đấy.”

Tư Hạ ngẩng cao đầu, kẻ thù, ngươi cứ việc ngưỡng mộ ta đi!

“Tiểu Tư, chơi cái này nhé?” Minh Thụy Tuyết không cam tâm, lại cầm chiếc que trêu mèo lên, lắc lắc trước mặt cô, “Mèo con, thử chơi một lần đi?”

Tư Hạ dùng chân sau gãi gãi tai, thôi được rồi, miễn cưỡng chơi với ngươi một lần nữa vậy.

Minh Thụy Tuyết vung chiếc que trêu mèo rất nhanh, đôi mắt xanh của Tư Hạ theo dõi chuyển động của chiếc lông, đợi đến khi xác định được thời cơ, cô bật lên và cắn chính xác vào chiếc lông trên que trêu mèo.

Minh Thụy Tuyết kinh ngạc, “Giỏi thế cơ à?”

Tất nhiên rồi.

Tư Hạ kiêu ngạo thả chiếc lông ra, Minh Thụy Tuyết lại bắt đầu giở trò quá đáng với mèo.

“Tiểu Tư, bắt tay nào.” Minh Thụy Tuyết nhẹ giọng dỗ dành, “Em thông minh như vậy chắc chắn biết làm rồi phải không?”

Tư Hạ là một chú mèo không chịu nổi lời khen, nghe thế thì kiêu ngạo đưa chân ra bắt tay.

“Xoay một vòng.”

“Nằm xuống.”

Minh Thụy Tuyết tiện tay ném quả bóng len đi, “Tiểu Tư, đi nhặt về đi.”

Sao có cảm giác mình đang bị chơi vậy?

Tư Hạ tức giận ngồi yên tại chỗ, kẻ thù đừng có quá đáng quá.

Thấy cô mèo xinh đẹp mất hứng, Minh Thụy Tuyết đành thỏa hiệp, “Thôi không trêu em nữa, mệt rồi đúng không?”

Cuối cùng cô cũng biết!

Tư Hạ đã chơi với kẻ thù một lúc lâu, chân mèo đã mềm nhũn ra, sao mà không mệt được chứ.

Không chỉ mệt, mà còn buồn ngủ nữa.

Cả ngày nay ở bệnh viện cô không nghỉ ngơi tốt, thuốc đặc trị giúp áp chế cơn phát nhiệt của Omega cũng sắp hết tác dụng.

Tư Hạ mơ màng chui vào lòng kẻ thù, hương bạc hà quen thuộc vây quanh, dễ chịu đến nỗi đuôi mèo vểnh lên, thật là thơm quá——

Cô mèo xinh đẹp chủ động lao vào lòng mình, Minh Thụy Tuyết không kìm được mà lật bụng mèo lên, vùi mặt vào và hít thêm vài hơi.

“Thơm quá……” vừa ngọt vừa mềm mại.

Minh Thụy Tuyết dùng ngón tay chạm nhẹ vào chiếc mũi hồng của mèo, càng nhìn càng thích, càng ngửi càng mê.

“Meo meo meo?”

Tư Hạ yếu ớt kêu lên một tiếng, đang nằm trong vòng tay đầy hương bạc hà ngủ ngon lành, không hiểu sao lại bị kẻ thù hít bụng.

Cô vốn định đến để trêu chọc kẻ thù, cuối cùng lại bị chính kẻ thù chơi đùa.

Tư Hạ rêи ɾỉ một tiếng đầy đau khổ, lao vào vòng tay Minh Thụy Tuyết, gắng sức hít lấy hương bạc hà, lần này cô nhất định phải hít cho đã!