Chương 12

Thấy Minh Thụy Tuyết trông không muốn lắm, Tư Hạ giả vờ thở dài, "Cô còn nói là chân thành xin lỗi tôi, đến một chậu cỏ bạc hà cũng không nỡ tặng, thôi vậy, tôi cũng không cần nó lắm."

Thì ra cô ấy không thực sự muốn lấy, Minh Thụy Tuyết thở phào nhẹ nhõm, "Vậy thì tốt."

Tư Hạ giận dữ trừng mắt, "?"

Cô ta có bị thần kinh không vậy?

Tên Alpha đáng ghét! Ngay cả một chậu cỏ bạc hà cũng không nỡ tặng!

Tư Hạ nghiến răng nghiến lợi nhìn biểu cảm nhẹ nhõm của Minh Thụy Tuyết, tức tối nói, "Đưa hợp đồng sản xuất cá khô đây, tôi sẽ ký!"

Minh Thụy Tuyết tất nhiên là vui mừng.

Dưới ánh sáng đỏ của đèn khẩn cấp, Tư Hạ ký hợp đồng với vẻ bực bội, cô muốn thấy vẻ đau lòng của Minh Thụy Tuyết. Dây chuyền sản xuất cá khô còn đắt hơn nhiều so với một chậu cỏ bạc hà, cô không tin Minh Thụy Tuyết không cảm thấy tiếc.

Nhưng không, Minh Thụy Tuyết lại hỏi với giọng tự tin, "Vậy bây giờ cô chịu hòa giải với tôi chứ?"

Tư Hạ nắm chặt tay, quay mặt đi, "Tôi không dễ dàng hòa giải như vậy đâu!"

Cô mèo kiêu kỳ không dễ dỗ dành, nhưng trong tình huống hiện tại, việc một Omega dựa vào Alpha mà tức giận nói chuyện chẳng có chút sức thuyết phục nào.

Là một cỏ bạc hà tinh có đạo đức, Minh Thụy Tuyết ngửi thấy mùi sữa ngọt thoang thoảng từ cổ vai của Tư Hạ, và cô gần như không chịu nổi nữa. Mùi hương này giống hệt với mùi của chú mèo xinh đẹp tối qua, Minh Thụy Tuyết cảm thấy người mình nóng lên, trán cô đổ mồ hôi.

Omega có chiếc cổ trắng muốt, dài thon lộ ra, Minh Thụy Tuyết cất giọng khàn khàn nhắc nhở, "Tư Hạ, cô dựa vào người Alpha như vậy rất nguy hiểm."

Tư Hạ biết điều đó, nhưng cô thực sự không thể kìm chế được, pheromone bạc hà của Alpha trên người Minh Thụy Tuyết quá thơm, thơm đến nỗi cô quên mất mình đang ở trong không gian tối tăm này.

Tư Hạ cảnh báo, "Minh Thụy Tuyết, cô không được có những ý nghĩ quá đáng với tôi."

Minh Thụy Tuyết bất lực, "Cô nghĩ lời cảnh cáo yếu ớt như vậy có tác dụng với Alpha sao?"

"Ý cô là gì?" Tư Hạ trợn tròn đôi mắt ngấn nước, "Minh Thụy Tuyết, cô..."

Trông Omega thật tội nghiệp, Minh Thụy Tuyết cảm thấy trái tim mình khẽ rung động, nhưng cố kiềm chế, "Được rồi, tôi sẽ không làm gì cô đâu."

Một lúc sau, Minh Thụy Tuyết kéo mũ áo hoodie của Tư Hạ lên, che đi phần cổ quyến rũ của cô.

Phần sau tai của Omega là vùng rất nhạy cảm, da ở đó mỏng manh và đỏ ửng, là nơi Alpha dễ có cảm giác thèm khát nhất.

Kỳ phát nhiệt của Omega rất nguy hiểm khi ở cùng với Alpha, đặc biệt là một Alpha từng bị gọi là "Alpha cặn bã", nhưng Minh Thụy Tuyết lại chủ động giúp Tư Hạ che đi tuyến thể của cô.

Tư Hạ ngơ ngác, Alpha có thể tốt bụng như vậy sao?

Vậy mà, điều này lại khiến cho mùi hương pheromone bạc hà của Minh Thụy Tuyết càng thơm hơn trong mắt Tư Hạ. Cơ thể Tư Hạ ngày càng nóng lên, như thể cô đang tan chảy trong vòng tay của cỏ bạc hà tinh.

Thời gian bị kẹt trong thang máy càng lâu, không khí trong không gian kín này càng trở nên loãng dần.

Thang máy đã rơi xuống tầng thấp nhất, Minh Thụy Tuyết nghe thấy tiếng Bồng Giai và những người khác đang cố gắng phá cửa thang máy ở bên ngoài.

Minh Thụy Tuyết thở phào nhẹ nhõm, "Tư Hạ, có người đến cứu rồi."

Nhưng Omega trong lòng cô đang thở dốc, Minh Thụy Tuyết cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể của Tư Hạ đang tăng cao.

Minh Thụy Tuyết nhận ra có điều gì đó không ổn, cô giữ lấy vai của Omega, "Tư Hạ, cô sao vậy?"

Omega bị pheromone của Alpha kí©h thí©ɧ đến mức phát nhiệt, Tư Hạ đẩy Minh Thụy Tuyết ra, cố gắng kìm nén cảm xúc, giọng nói run rẩy, "Đừng chạm vào tôi."

Minh Thụy Tuyết tháo khẩu trang của Tư Hạ ra mới nhận thấy, khuôn mặt trắng nõn của cô ấy đang ửng đỏ, những giọt mồ hôi nhỏ giọt từ trán lướt qua má.

Ngay cả giọng nói nghèn nghẹt của cô ấy cũng trở nên ngọt ngào hơn.

Mùi pheromone sữa ngọt của Omega quá nồng nàn, trong chốc lát không gian đầy ắp hương sữa. Minh Thụy Tuyết nắm chặt tay, cố đè nén cơn nóng trong lòng. Đây là lần đầu tiên cô có phản ứng mạnh mẽ như vậy trước một Omega.

Ngoại trừ chú mèo xinh đẹp kia.

Thang máy sắp được phá cửa, Minh Thụy Tuyết nhớ rằng trong túi của Bồng Giai có một lọ thuốc ức chế dành cho Alpha, và cô rất cần nó ngay lúc này.

Minh Thụy Tuyết an ủi Tư Hạ cũng như đang tự trấn an mình, "Chờ thêm chút nữa thôi, chúng ta sẽ sớm ra ngoài."

Tư Hạ cắn môi không nói nên lời, chỉ có thể khó chịu rên lên từng tiếng nhỏ.

Cơ thể Minh Thụy Tuyết không thể chống lại sự quyến rũ của pheromone Omega cấp S, cô dần trở nên mơ màng, mồ hôi đổ dọc sau lưng, dựa vào bức tường lạnh của thang máy để hạ nhiệt, nhưng hoàn toàn vô ích.

Tình trạng của Tư Hạ còn tồi tệ hơn, ý thức của cô gần như bị hương bạc hà của Minh Thụy Tuyết làm cho tan biến. Không kiểm soát được bản thân, cô vòng tay ôm lấy eo Minh Thụy Tuyết, mềm mại thì thầm đầy quyến rũ, "Chị ơi, giúp em đi."