Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Tra A Nhặt Được Đối Thủ Một Mất Một Còn O

Chương 1

Chương Tiếp »
Mùa xuân đã đến, vạn vật hồi sinh.

Những chú mèo trong cửa hàng thú cưng khi nhìn thấy Minh Thụy Tuyết đều đồng loạt dựng thẳng đuôi, miệng meo meo liên tục.

Tiếng mèo kêu vang vọng khắp nơi, chứa đầy du͙© vọиɠ, gần như muốn phá tung l*иg mèo.

Mùa xuân là mùa động dục của mèo, nhưng cảnh tượng những tiếng mèo kêu đồng loạt thế này là lần đầu tiên xảy ra. Bà chủ cửa hàng mèo không biết phải làm sao: "Khách à, xin lỗi, có lẽ đã dọa cô."

Minh Thụy Tuyết mỉm cười nhẹ nhàng, ánh mắt lướt qua khắp cửa hàng mèo: "Không sao."

Chuyện này rất bình thường, bởi vì cô là một cây cỏ bạc hà thành tinh, mùi hương của cô là sự cám dỗ chết người đối với bất kỳ con mèo nào. Nhưng hôm nay cô không đến để quyến rũ mèo, mà là để chọn một chú mèo ngoan làm quà tặng.

"Chọn một con đi, coi như là món quà xin lỗi. Chúng ta dừng lại ở đây thôi."

Minh Thụy Tuyết nghiêng đầu nhìn cô gái trẻ với kiểu tóc ngắn bên cạnh, đôi mắt ánh lên vẻ lạnh lùng không thương lượng.

Cô gái tóc ngắn không thể tin được nhìn Minh Thụy Tuyết với đôi mắt xinh đẹp, khó khăn lắm mới thốt ra được: "Rõ ràng là cô tán tỉnh tôi trước, tôi đã chìm đắm vào rồi, bây giờ cô hối hận sao?"

Sau khi từ chối hàng chục người phụ nữ, Minh Thụy Tuyết có chút mệt mỏi. Cô đeo khẩu trang, lông mi dài che đi ánh mắt tĩnh lặng, không nói gì coi như mình đã hối hận.

Cô gái tóc ngắn lập tức rưng rưng nước mắt, lau nước mắt: "Người ta nói cô cặn bã tôi không tin, nhưng hôm nay tôi mới hiểu, hóa ra đều là thật!"

"Xin lỗi, chúng ta không hợp nhau."

Minh Thụy Tuyết thở dài. Cô cũng không muốn như vậy.

"Tôi ghét mèo nhất, không thèm quà xin lỗi của cô!" Cô gái tóc ngắn tức giận bỏ chạy: "Tôi sẽ không hâm mộ cô nữa!"

Minh Thụy Tuyết tháo khẩu trang, lộ ra khuôn mặt vô tội. Cô gái tóc ngắn hôm nay có lẽ là khoản nợ tình cuối cùng của nguyên thân, từ chối xong cô cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.

Minh Thụy Tuyết vốn không phải con người ở thế giới này. Là một cây cỏ bạc hà vừa mới hóa thành hình người, cô vô tình xuyên vào một cuốn tiểu thuyết bách hợp ABO có tên "Cám Dỗ Tột Cùng", trở thành một Alpha cặn bã trùng tên.

Đã gần một tuần mà cô không thể trở về, nên đành miễn cưỡng chấp nhận thế giới này.

Trong thế giới ABO, loài người được chia thành ba loại Alpha, Beta, và Omega. Alpha và Omega ngoài cơ quan sinh dục thông thường của con người, còn có một cơ quan thứ hai – tuyến thể.

Alpha và Omega có thể phát tán pheromone qua tuyến thể để thu hút đối tượng có độ tương thích cao.

Thiết lập này giống như việc mèo nhìn thấy cỏ bạc hà, là một sự cám dỗ không thể cưỡng lại.

Pheromone của Minh Thụy Tuyết, điều mà cô tự hào, chính là mùi cỏ bạc hà.

Tuy nhiên, nguyên thân lại là một ảnh hậu nổi tiếng trong giới giải trí, có hình ảnh và khí chất xuất chúng, sự nghiệp và nhân phẩm đều hoàn hảo, nhưng đời sống cá nhân lại hỗn loạn. Dựa vào danh tiếng của mình, nguyên thân đã quy tắc ngầm với các Omega mới vào nghề, chỉ tán tỉnh chứ không chịu trách nhiệm, thậm chí khi những Omega xinh đẹp không chịu khuất phục, cô sẽ mua bài bôi nhọ, cướp tài nguyên và phong sát.

Không ít các tiểu hoa Omega hàng đầu bị đóng băng sự nghiệp, đều là do "ba chiêu" của nguyên thân.

Minh Thụy Tuyết cảm thấy nếu tiếp tục như vậy, cô sẽ sớm bị giới giải trí tẩy chay. Tất cả các Omega xinh đẹp mà cô đắc tội sẽ hợp sức lại để hạ bệ cô, và người cuối cùng bị phong sát sẽ là chính cô!

Minh Thụy Tuyết, với tư cách là một cây cỏ bạc hà tu luyện ngàn năm, sau khi hóa thành người chỉ muốn nuôi một chú mèo ngoan ngoãn, dễ thương, còn việc “nuôi cá” cô không hề rành chút nào.

Ai đó lo lắng bấm điện thoại: "Mèo của Tư Hạ chạy mất rồi, tranh thủ lúc Tư Hạ chưa về, mau chóng ra ngoài tìm! Con mèo này không ngoan gì cả, tìm được rồi nhất định phải dạy dỗ nó một trận!"

Nghe thấy cái tên "Tư Hạ", Minh Thụy Tuyết lập tức dừng bước.

Cô nhớ rằng nữ chính của cuốn tiểu thuyết ABO này chính là Tư Hạ, nhưng nội dung khác thì không nhớ rõ nữa.

Minh Thụy Tuyết nhìn về hướng chú mèo ngoan đã biến mất, đột nhiên cảm thấy nó không phải là không ngoan, mà là sợ hãi.

Trời dần tối, những hạt mưa bắt đầu rơi lất phất, chẳng mấy chốc toàn khu Nam Thành đã bị bao phủ bởi màn mưa.

Minh Thụy Tuyết rời khỏi cửa hàng thú cưng, che ô đi dọc theo con đường, khi đi qua một góc ngõ không người, cô nghe thấy tiếng mèo kêu yếu ớt từ bên trong.

Minh Thụy Tuyết dừng chân bước vào, theo dõi âm thanh mỏng manh đó và tìm thấy một chú mèo trắng muốt, xinh đẹp đang cuộn mình trong đống hộp xốp.

Chú mèo xinh đẹp đã bị mưa làm ướt, đôi mắt xanh dương nheo lại uể oải, thân hình nhỏ bé lông xù rũ xuống, khiến người khác không khỏi cảm thấy thương xót.

Đây chẳng phải chính là chú mèo ngoan mà cô đang tìm sao?

Minh Thụy Tuyết cởϊ áσ khoác, nhẹ nhàng bọc chú mèo lại và ôm vào lòng, ân cần hỏi: "Mèo ngoan, sao em lại ở đây?"

Chú mèo trong vòng tay nghe thấy tiếng người, đôi mắt xanh dương mở he hé, giây tiếp theo mắt càng mở to hơn, đuôi nhè nhẹ dựng lên, bộ lông ướt mềm bắt đầu dựng đứng như muốn bùng nổ. Với vẻ mặt hoảng sợ, chú mèo nhỏ cố gắng dùng móng vuốt cào người: "Meo!"

Minh Thụy Tuyết bị vẻ đáng yêu đó làm xiêu lòng, giọng nói nhỏ nhẹ vuốt ve tai mèo: "Ngoan nào, đừng sợ, chị sẽ không làm em đau đâu."

Chú mèo xinh đẹp lắc đầu, tránh khỏi bàn tay của Minh Thụy Tuyết, trong cổ họng phát ra tiếng gừ gừ, dường như đang bảo cô đừng chạm vào mình!
Chương Tiếp »