Chương 49:

Ôn Cố thấy cô bé im lặng mãi, tiếp tục nói: "Chị là sinh viên năm tư đại học S, em không cần sợ, em ở đây quen không, có muốn đổi viện khác không?"

Bạch Sa vừa nghe có thể đổi phòng, cuối cùng cũng mở cửa, thấp thỏm ló đầu ra: "Em muốn đổi một căn viện ánh đèn sáng hơn một chút, xung quanh không có cây."

"Không thành vấn đề, em mang theo hành lý, chị dẫn em đi." Ôn Cố nói xong, tỉ mỉ quan sát cô bé, trong lòng hơi ngạc nhiên.

Dạ dày của Bạch Sa không được tốt, vô cùng gầy yếu, lại trải qua việc ba mẹ li dị, sự bài xích và bạo lực lạnh từ bạn học, khí chất vô cùng u ám và hèn nhát, không dám nhìn thẳng người khác.

Đây đúng là một cô bé...trông dáng vẻ vẫn chưa thành niên...sao lại chạy tới đây? Ôn Cố vô cùng nghi hoặc, lo lắng dọa cô bé sợ nên không hỏi nhiều, đợi cô bé mang cặp rồi đi đằng trước dẫn đường về viện của Xuân Thập.

Hai người về tới viện, các thôn dân đã ăn xong tụ lại chơi gϊếŧ người sói, thẻ trò chơi là do Bạch Trạch cung cấp. Hôm nào đó, lúc cậu ấy nhàn rỗi dạo trong thôn, phát hiện một nhóm du khách đang chơi, vây xem một lúc, cảm thấy rất thú vị bèn nhờ Ôn Cố mua giúp cậu ấy một bộ, kết quả bây giờ đã trở thành trò tiêu khiển sau bữa ăn của toàn thể thôn dân.

Bạch Sa từ tiểu viện nhỏ ngay cả bóng ma cũng không thấy thoắt cái tới nơi ánh đèn sáng tỏ, tiếng nói cười trập trùng này, tựa như từ địa ngục quay về nhân gian, đáy lòng lặng lẽ thở phào. Cô bé cẩn thận nhìn người trong viện, phát hiện bé trai tiếp đãi mình ban chiều cũng ở đây, ngoài ra, còn có một ông lão, bốn người trẻ, khí chất và vẻ ngoài của họ rất xuất sắc, vượt trội hơn bất cứ người nào cô bé từng gặp.

Đẹp như thế, có lẽ không phải người xấu, cô bé hoàn toàn yên tâm rồi.

Nếu Ôn Cố biết cô bé chỉ nhìn một cái rồi đưa ra kết luận này, mà vừa nãy cô phải dùng lời ngon tiếng ngọt lại thân thiết dẫn cô bé về cũng không thể nhận được toàn bộ tín nhiệm của cô bé, sợ là sẽ hộc máu.

Đồ ăn trên bàn đã bị quét sạch sẽ, Ôn Cố xắn tay áo đi vào bếp: "Em ngồi một lúc, chị nấu bát mì cho em."

Bạch Sa khẽ gật đầu, theo cô vào bếp tìm một góc ngồi xuống.

Ôn Cố tiện tay hâm nóng bát mì rau cải, mì là do cô tự tay làm, dai bóng có tính đàn hồi, tùy tiện nấu một chút đã rất ngon, cộng thêm chút rau xanh, nấm hương tươi và jăm-bông, rắc thêm nắm hành băm, mùi vị tuyệt diệu.

Bạch Sa húp ngụm canh đầu tiên, nước canh nóng ấm ngon ngọt thuận theo cổ họng vào trong dạ dày đói meo, lập tức thỏa mãn khiến cô bé không nhịn được thở phào, nhỏ tiếng nói: "Ngon thật."

Ôn Cố ngồi đối diện cô bé: "Thích thì ăn nhiều một chút."

Bạch Sa nghiêm túc gật đầu, lại húp thêm vài ngụm canh, sau khi xoa dịu cảm giác đói bụng mới bắt đầu ăn mì. Hương vị của mì cũng rất ngon, là hương vị cô bé chưa từng nếm được. Cô bé ăn mãi rồi không khỏi nhớ tới cuộc sống trước đây, khi ba mẹ chưa ly hôn. Khi đó mẹ cô bé cũng thường nấu mì cho cô bé ăn. Tuy hương vị không bằng bát mì này, nhưng lại là khoảnh khắc đẹp nhất trong hồi ức.

Từ khi mẹ bỏ cô bé rồi biến mất, cô bé cũng không còn ăn được món mì được nấu vì cô bé. Bát mì hôm nay chỉ được nấu bởi một người xa lạ, nhưng lại mang tới sự ấm áp như gia đình.

Sức ăn của Bạch Sa rất nhỏ, vốn tưởng chỉ có thể ăn hết nửa bát, kết quả bất tri bất giác đã giải quyết sạch sẽ, ngay cả nước dùng cũng không còn. Cô bé đặt bát đũa xuống, lúc ngẩng mặt mới phát giác mình đã khóc, nước mắt thuận theo khóe mắt chậm rãi chảy xuống, nhỏ vào trong bát. Cô bé hít mũi, lau nước mắt: "Trưởng thôn, cảm ơn mì của chị, thật sự rất ngon."

"Ngon thì ngày mai sẽ nấu cho em nữa." Ôn Cố rút hai tờ khăn giấy đưa cho cô bé, đáy lòng lặng lẽ thở dài, dường như đứa trẻ này đã xảy ra chuyện gì. Mặc kệ như thế nào, một người chưa thành niên ở một mình bên ngoài thực sự quá nguy hiểm, phải nghĩ cách đưa cô bé về nhà...

Ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu, một khí tức vi diệu bỗng nhiên từ xung quanh trào tới, cô ngẩn người, nhắm mắt lại, trong bóng tối, từng chấm sáng trong suốt óng ánh dần tới gần cô, xuyên qua da của cô, hòa cùng một thể với máu thịt của cô....

Đây là...linh khí trong truyền thuyết?