Chương 39:

Đế Giang gật đầu nói: "Dĩ nhiên đều là thần thú, còn thân phận của Xuân Thập, chúng tôi cũng không rõ, cậu ta là người tới núi Ngô Đồng muộn nhất. Tôi nhớ ước chừng vào một mùa xuân năm trăm năm trước, cậu ta bỗng nhiên xuất hiện dưới chân núi núi Ngô Đồng, khi đó cậu ta còn là một đứa trẻ, không biết gì hết, ngay cả tên cũng không có. Bởi vì cậu ta xuất hiện vào mùa xuân, lại là cư dân thứ mười trên núi, chúng tôi bèn đặt tên cho cậu ta là Xuân Thập."

Hóa ra tên của Xuân Thập lại được đặt qua loa như vậy, Ôn Cố mất hồn nghĩ, hơn nữa lại đã năm trăm năm, là một ông cụ đời tổ tông, còn không biết ngại đấu võ mồm với cô cả ngày...

Không đúng, trọng điểm không phải chuyện này!

Cô giậm chân: "Cho nên các người đều không phải con người? Vậy chẳng phải tôi rất nguy hiểm sao?"

Đế Giang tháo mặt nạ xuống, lộ ra gương mặt đẹp không tì vết, chua xót nói: "Cô là trưởng thôn, có gì phải sợ? Hơn nữa, chúng tôi là thần thú chứ đâu phải hung thú, trong tình huống bình thường đều không ăn con người."

Ôn Cố: "Cho nên khi nào không phải là tình huống bình thường?"

Đế Giang nghĩ ngợi nói: "Lúc đói bụng."

*

Hồn bay phách lạc trở về nhà hàng, Ôn Cố lặng lẽ tự cổ vũ mình, phấn chấn lên chuẩn bị cơm tối. Mặc kệ rốt cuộc các thôn dân là thần thú hay là yêu tinh, nếu họ đã không tổn hại tới cô, cô sẽ tiếp tục ở đây kinh doanh làng du lịch thật tốt. Dù sao thì đã đầu tư một trăm nghìn đồng rồi, còn tốn nhiều công sức và thời gian như thế, cứ từ bỏ như vậy quá đáng tiếc.

Kinh doanh nhà hàng vào buổi tối hot hơn buổi trưa, nhiều du khách nghe người từng ăn ở đây vào buổi trưa đề cử mà đặc biệt ở lại. Buổi tối vẫn là hai món, trứng xào cà chua và xương hầm đậu phụ cải trắng, cộng thêm một bát cơm trộn rong biển và vừng, chay mặn phối hợp, dinh dưỡng lại ngon. Hai món này đều là món ăn hàng ngày khá đơn giản, một mình Ôn Cố hoàn toàn làm được, chỉ là Tất Phương luôn đứng phía sau cô khiến cô cảm thấy áp lực cực kỳ lớn.

Đại mỹ nữ đang yên đang lành lại là con thần điểu thượng cổ...bình thường cũng không thấy chị ấy ăn sâu, ngược lại thi thoảng ăn ít miếng cá sống, cũng không biết có lấp no bụng không. Đồ ăn trong nồi thơm như thế, nếu khơi dậy cơn thèm ăn của chị ấy, liệu có một hơi nuốt chửng mình không?

Ôn Cố càng nghĩ càng thấp thỏm, cổ tay cầm muôi cũng hơi nhũn ra, cô không nhịn được quay đầu nhìn Tất Phương, quan tâm nói: "Chị đói không? Có muốn ăn trước một chút không? Em nấu cho chị một bát canh cá?"

Hai mắt Tất Phương khẽ phát sang, nhưng chị ấy vẫn lắc đầu: "Chị không đói."

Ôn Cố vẫn không yên tâm: "Vậy sao chị cứ đứng ở phía sau em vậy, rảnh thì đi xới cơm, chắc cơm trong nồi đã chín rồi."

"Cơm đã xới xong rồi, chỉ đợi lên món." Tất Phương tỏ vẻ vô tội.

"..." Ôn Cố nghĩ ngợi, không tìm được lý do khác, chỉ đành vùi đầu tiếp tục nấu ăn.

Từ bốn giờ rưỡi bận mãi tới gần bảy giờ tối, sau khi nhà hàng tiễn tốp thực khách cuối cùng đi, cuối cùng Ôn Cố đã kết thúc công việc hôm nay. Cô về tới viện Xuân Thập định làm thêm vài món, đợi thôn dân làm xong việc cùng ăn cơm.

Lúc này, Ma Hữu và Lạc Tiểu Vũ bỗng nhiên xuất hiện. Hai người gõ cửa đi vào viện, ngửi được hương thơm tỏa ra trong không trung, lập tức nuốt nước bọt. Lạc Tiểu Lộ mong mỏi quan sát thức ăn nóng hổi trên bàn, xoa bụng lẩm bẩm: "Sao lại nhanh đói như vậy."

Buổi chiều sau khi hai người họ vào thôn không tìm được trưởng thôn, sau đó bị tiếng hát thu hút chạy tới nhà hát kịch nhỏ xem biểu diễn ca múa, bị người đàn ông đeo mặt nạ làm cho quá đỗi kinh ngạc. Biểu diễn kết thúc, họ dạo đại khái một vòng trong thôn, chụp một số ảnh phong cảnh, sau đó theo du khách khác cùng tới siêu thị mini uống vài ly nước ép trái cây tươi, nhân tiện đi cho cá ăn một lúc. Vốn dĩ còn muốn đến quán trà uống trà, nhưng người bên trong quá đông, luôn chật kín, căn bản không đợi được chỗ trống.