Là đầu bếp duy nhất ở làng du lịch, mỗi lần tới giờ cơm, Ôn Cố chính là người bận nhất cả thôn. Đợi sau khi qua giờ cơm, nhà hàng tạm dừng kinh doanh, cuối cùng cô mới rảnh, trở về thay bộ quần áo sạch sẽ ra ngoài khảo sát xung quanh, kiểm tra tình hình kinh doanh của làng du lịch. Hôm nay là cuối tuần, lại là ngày nắng đẹp. Vì vậy lưu lượng khách tốt hơn cô dự tính một chút, nhưng lưu lượng khách không đại biểu thu nhập, hiện tại vẫn chưa có khách đặt phòng, chỉ là vui chơi một ngày, hoàn toàn dựa vào nhà hàng và vườn rau để kiếm tiền.
Cô tới hồ nước và ruộng dạo một vòng, phần lớn du khách tham gia hoạt động cho cá ăn, hái trái cây là phụ huynh dẫn con nhỏ tới chơi. Các phụ huynh rất biết hàng, vừa nhìn đã biết rau quả trong ruộng được chăm sóc cực kỳ tốt, hơn nữa không có dấu vết thuốc hóa học. Các bạn nhỏ đều có thể yên tâm tiếp xúc. Đói còn có thể xách giỏ trái cây tới dòng suối nhỏ bên cạnh giội nước rồi ăn, nước suối cực kỳ sạch, trong veo thấy đáy.
Cá trong hồ chính là cá con cô mua ở chợ tổng hợp lúc đi cùng Tất Phương lần trước, còn có cá dã sinh có sẵn trong hồ. Có thể do nước trong thôn cũng khác với bên ngoài, số cá này lớn rất nhanh. Cho nên mới chưa đầy hai tuần, cá con đã lớn thành cá lớn. Chúng đều rất kén ăn, chỉ ăn trái cây rau quả do thôn sản xuất, tùy tiện ném vào một chút, chúng ngoi lên hết, nhưng lại không thích thức ăn dành cho cá mua bên ngoài.
Một nhóm bạn nhỏ ngồi chồm hổm bên hồ xem cá, thi thoảng ném chút mận xanh xuống, nhìn thấy đám cá lóc nhảy lên há to miệng đớp, lập tức lớn tiếng hoan hô.
Cuối cùng nỗi bất an trong lòng Ôn Cố cũng biến mất sau khi nhìn thấy nụ cười của mọi người, cô dồn hết toàn bộ gia sản của mình vào đây, nếu lập nghiệp thất bại, tích lũy nhiều năm đó sẽ tan thành bọt khí. Cô đi mãi đi mãi, bất tri bất giác tới cổng siêu thị mini, trùng hợp nhìn thấy cảnh cặp tình nhân cãi nhau rời đi đó.
Ôn Cố toát mồ hôi nghĩ, nhân viên quá đẹp cũng không phải chuyện tốt gì, phải tìm người thay thế Xuân Thập mới được. Ý nghĩ này vừa bay qua từ trong đầu, Xuân Thập sau cửa sổ đột nhiên nâng mắt nhìn về phía cô: "Thập Nhất, cô rảnh thì tới phụ đi."
"Tới đây tới đây." Ôn Cố đi vào đeo tạp dề đứng bên cạnh anh phụ đóng gói.
Rau dưa do linh điền trồng ra ngon hơn rau dưa bình thường, đương nhiên trái cây cũng vậy, các vị khách nếm một ly nước ép trái cây tươi xong, về cơ bản đều sẽ quay lại gọi thêm ly nữa. Vì vậy, hàng ngũ trước cửa sổ siêu thị mini chưa từng đứt.
*
Ba giờ chiều, cổng thôn làng du lịch Thần Thú, một chiếc xe ô tô đỗ bên đường cái.
Lạc Tiểu Vũ là bạn thân hồi bé của Ma Hữu, hai người từ nhỏ đã sống đối diện nhà nhau, quan hệ rất bền, không khác gì thanh mai trúc mã trong phim. Giữa họ chưa từng có một chút ám muội nào, là bạn bè chân chính. Chủ yếu Lạc Tiểu Vũ không phải một cô gái có thể khiến người ta nảy sinh tâm lý ái mộ. Từ nhỏ cô ta đã rất hóng hớt, lấy cô ta làm tâm, trong vòng mười dặm xung quanh bất cứ gió thổi cỏ lay nào cũng không giấu được cô ta, là một máy thu thập tin tức hình người.
Bạn nghĩ xem, lúc bạn học mẫu giáo còn ị đùn, tiểu học không làm bài tập bị ba mẹ liên thủ đánh đòn, cấp ba cắt bao qυყ đầυ sợ hãi khóc la,...Một chuỗi chuyện xấu đều bị cô ta biết rõ, hơn nữa còn thường lấy ra chế nhạo bạn một phen, sao có thể nảy sinh tâm tư ám muội, không kết thù đã coi như tốt rồi.
Xét theo độ hóng hớt và thiên phú dị bẩm ở phương diện thu thập tin tức của Lạc Tiểu Vũ, dĩ nhiên vào đại học, cô ta học chuyên ngành báo chí. Sau khi tốt nghiệp, làm việc ở ban tạp chí Hải Thành vô cùng nổi tiếng tại Hải Thành. Bởi vì năng lực làm việc xuất sắc, bây giờ đã là chủ biên của mấy mảng, dưới trướng còn đang vận doanh một tài khoản công chúng có lượng người theo dõi đạt tới hàng triệu, chuyên môn đề cử mỹ thực khắp nơi.
Hôm nay, Ma Hữu tìm cô ta tới, chính là hi vọng cô ta có thể viết bài tuyên truyền cho làng du lịch Thần Thú, tay nghề nấu nướng của trưởng thôn tốt như thế, vùi lấp thì đáng tiếc nhường nào.