Hai người nói rồi cầm đũa thìa lên ăn. Màu sắc cháo trắng thuần khiết óng ánh, cảm giác đầu lưỡi mềm mại ngọt thơm, phối với thịt xào măng tươi ngon sảng khoái, khiến người ta hận không thể nuốt luôn đầu lưỡi xuống. Đậu bắp hấp sốt dùng mức độ lớn nhất duy trì hương vị vốn có, chấm chút giấm ăn, vô cùng kí©h thí©ɧ vị giác.
Sau khi hai người cầm đũa lên đã không còn quan tâm tới sự vật khác, trên mặt lộ ra sự hưởng thụ đê mê giống như thực khách khác. Sau khi tiêu diệt hết món ăn, Lý Tuyết lặng lẽ cảm nhận một lúc, phát hiện bà chủ khống chế phân lượng thức ăn thực sự rất tinh xảo. Vừa không lãng phí thức ăn vừa không ăn quá no, còn có thể đề phòng thực khách ăn no mà cảm thấy ngán.
"Tớ quyết định rồi, tuần sau vẫn tới đây ăn cơm!" Vương Mộng hưng phấn nói: "Bây giờ tớ đã bắt đầu mong đợi món ăn lần sau rồi, đầu bếp thần tiên gì, nấu quá ngon!"
Ăn tới mãn nguyện, hai người trả tiền chuẩn bị tới nơi khác trong thôn dạo, trước khi ra cửa, Tất Phương bỗng nhiên ló ra đưa cho họ tấm thẻ nhỏ, gương mặt lãnh khốc chào hàng: "Đây là shop online của làng du lịch Thần Thú, có thể mua được rau quả tự trồng trong thôn, dạo này trưởng thôn đã phơi rất nhiều bánh hồng, hương vị cũng không tệ, hoan nghênh chọn mua."
*
Ngoài ủng hộ mua trên mạng, cũng có thể trực tiếp mua nông sản của làng du lịch Thần Thú ở trong thôn.
Lý Tuyết và Vương Mộng cầm tấm thẻ nhỏ do Tất Phương đưa rời khỏi nhà hàng, men theo biển chỉ thị bên đường tới phía trước siêu thị mini đang treo tấm biển vườn rau núi Ngô Đồng.
Đồ bán trong siêu thị mini toàn là rau quả do thôn sản xuất, còn cung cấp dịch vụ ép nước trái cây tại chỗ. Lúc này cửa sổ ép nước đã xếp một hàng người. Kỳ Lân ngồi phía sau bệ thu ngân phụ trách xuất hóa đơn, Xuân Thập thì ở trong cửa sổ ép nước giúp du khách, trên người hai người đều đeo một chiếc tạp dề viết năm chữ lớn vườn rau núi Ngô Đồng. Một người phúc hậu tươi cười, một người đẹp trai bức người lại nghiêm mặt giống như đòi nợ.
Lý Tuyết vừa thấy Xuân Thập phía sau cửa sổ, kích động vỗ Vương Mộng: "Nhìn kìa, anh trai này rất đẹp trai!"
"Thật sự! Dáng vẻ ép trái cây của anh ấy rất đẹp...nhưng hình như không dễ gần lắm."
Hai người nói xong, chạy tới phía sau hàng người xếp hàng, vừa lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Đối mặt với từng ánh mắt tò mò đánh giá ngoài cửa sổ, trên mặt Xuân Thập không có bất cứ ý cười nào, nhanh chóng cắt từng trái hoa quả thành khúc ném vào trong máy ép trái cây, đóng gói đưa ra ngoài cửa sổ. Anh cảm thấy làng du lịch phải tuyển nhân viên ép trái cây, việc đơn giản lại khô khan như vậy sao có thể để anh làm? Quả thực phung phí của trời!
Một đôi tình nhân trẻ gọi hai ly nước lựu, trong quá trình chờ đợi, bỗng nhiên xảy ra tranh chấp, dường như cô gái luôn cảm thán anh trai ép nước đẹp trai, khiến chàng trai vô cùng bất mãn. Thế là hai người to tiếng vài câu, trong quá trình cãi vả, ra sức hạ thấp dung mạo của đối phương, dẫn tới đánh nhau.
Tâm trạng của Xuân Thập càng tệ, nhíu mày giận dữ nói: "Muốn đánh thì ra ngoài đánh, đừng ảnh hưởng tôi làm ăn."
Những người khác trong hàng cũng chỉ chỉ trỏ trỏ hai người, có người to tiếng khuyên một câu: "Tướng mạo thế nào trong lòng mình không rõ sao? Có gì đáng cãi đâu?"
Chàng trai lập tức vừa thẹn vừa tức, đỏ mặt tía tai kéo bạn gái muốn đi, cô gái cũng rất ngại, lấy nước lựu rồi rời đi với anh ta.
Xuân Thập gọi họ: "Đợi đã, trả tiền rồi đi."
Chàng trai hất tay cô gái ra sải bước đi khỏi: "Là cô nằng nặc đòi uống, cô tự trả tiền!"
Dường như cô gái bị hành động của anh ta làm cho kinh ngạc, ngơ ra một lúc mới bình tĩnh lại, móc điện thoại ra quét mã trả tiền, sau đó tức giận bừng bừng đi sang hướng khác, quát lên: "Không có chút độ lượng nào, đồ đàn ông bủn xỉn, bà đây muốn chia tay với anh!"
Phân đoạn nhỏ này tới quá đột ngột nhưng đi cũng nhanh, trước cửa sổ ép nước lại khôi phục hàng ngũ trật tự.