Chương 27:

Ôn Cố bỏ gùi xuống, nhiệt tình mời Ma Hữu ngồi xuống: "Đúng vậy, còn mấy ngày nữa là sắp khai trương rồi, anh đã dạo chưa, cảm thấy như thế nào?"

"Tôi cảm thấy môi trường ở đây rất tốt, cảnh sắc cũng đẹp, rất phù hợp cuối tuần hẹn bạn bè thư giãn, chỉ là phương diện ăn uống giải trí có thể vẫn thiếu một chút, có thể mở một số hạng mục nông gia, tăng thêm tính thú vị..." Ma Hữu nghiêm túc đề nghị.

Đang nói, Tất Phương từ trong bếp bưng đĩa ra, trong đĩa đựng một con cá sống cắt thành khúc. Tuy đã rửa sạch sẽ, nhưng từng khúc từng khúc dày trông rất nhợn, hơn nữa còn có mùi tanh: "Cá lóc vừa mới bắt, muốn ăn không?"

Ôn Cố bất ngờ nói: "Trong hồ có cá dã sinh?"

Tất Phương: "Có, con cá này thích trốn dưới đáy nước, trên mặt nước không nhìn ra, phải nhảy xuống bắt."

Chị ấy cầm một miếng thịt cá sống tươi béo nhét vào trong miệng, không thèm cắn, nuốt trộng xuống: "Mùi vị rất khá, các người không ăn sao?"

Ôn Cố chê bai lắc đầu.

Hai mắt Ma Hữu trừng to giống như chuông đồng: "Như vậy dễ có ký sinh trùng, nấu chín ăn ngon hơn."

Tất Phương cười xùy, nhanh chóng nuốt từng miếng thịt cá sống xuống, đầu cá cũng không bỏ qua, chớp mắt đã tiêu diệt xong một con cá, thèm thuồng liếʍ miệng: "Ngon."

Ma Hữu nhìn gương mặt xinh đẹp động lòng người của chị ấy, lộ ra nụ cười còn xấu hơn cả khóc: "Khẩu vị của cô thật độc đáo..."

*

Buổi trưa, Ôn Cố ở nhà bếp chuẩn bị cơm trưa, buổi sáng đã hái một giỏ rau, một mạch ném hết vào trong canh gà nấu món canh rau dân dã, vị chua thanh của rau trộn cùng vị ngon ngọt của canh gà, khai vị lại tiêu cơm.

Ma Hữu bị cảnh tượng Tất Phương ăn hết con cá sống dọa sợ, chán ăn, nhưng lúc ngửi thấy hương thơm của canh rau vẫn không nhịn được cầm thìa lên, sau khi húp ngụm canh đầu tiên, hai mắt tóe ra ánh sáng rực rỡ: "Ngon quá!"

Ôn Cố tự gắp miếng đậu phụ ăn, phát hiện quả thực hương vị rất tuyệt, không chỉ là vấn đề nấu nướng, mùi vị của bản thân nguyên liệu đã vô cùng ngon, xem ra rau trồng từ linh điền không những mọc nhanh, còn ngon hơn rau bình thường.

Hai người họ vùi đầu húp canh ăn rau, Xuân Thập im lặng vớt tất cả thịt gà đi, Tất Phương thì bưng một ly nước lạnh lùng nhìn...

Một bát canh rau dân dã thành công trấn an nỗi sợ hãi của Ma Hữu, anh ta ăn no căng dựa vào ghế dưới gốc cây nghỉ ngơi, tỏ vẻ mãn nguyện nói: "Trưởng thôn, tôi thu hồi lời vừa nói, đồ ăn ở chỗ cô vô cùng hoàn hảo, trình độ thực sự quá cao, cả đời tôi chưa từng húp được món canh rau nào ngon như vậy."

Ôn Cố cười nói: "Thích thì sau này tới ủng hộ nhiều hơn, chỗ chúng tôi không có gì nhiều, nhưng canh rau thì đầy đủ!"

Cô nghĩ ngợi, bỗng nhiên vỗ trán: "Ây ya, quên chụp hình rồi."

Ma Hữu: "Chụp hình gì?"

Ôn Cố nói: "Hình canh rau, tôi muốn thu thập làm tài liệu quảng cáo, quảng cáo ở xe bus vẫn chưa nghĩ xong thiết kế thế nào."

Ma Hữu ngồi dậy: "Thiết kế quảng cáo? Cần giúp không? Tôi làm ở mảng này, trước kia từng làm hai sổ tay tuyên truyền làng du lịch, vẫn xem như có chút kinh nghiệm."

*

Ôn Cố phát hiện, từ sau khi cô đảm nhiệm chức vị trưởng thôn thôn Ngô Đồng, dường như vận may trở nên cực kỳ tốt, làm chuyện gì cũng suôn sẻ buồm xuôi mát mái. Cho nên, đang phát sầu vì quảng cáo tuyên truyền cho làng du lịch, đã có trợ thủ tự tìm tới cửa.

Điều đầu tiên cô chú ý là vấn đề chi phí, tiền còn trong thẻ không nhiều, nếu không đủ thanh toán lương sẽ rất ngại.

Ma Hữu ăn xôi chùa ngọng miệng, hơn nữa cũng có thể nhìn ra thôn này thực sự rất nghèo, công trình đơn sơ đã đành, ngay cả nhân viên chuyên ngành cũng không có. Anh ta ra cái giá thấp hơn thị trường rất nhiều, so với giá cả ở các hạng mục trước đây của anh ta, tương đương giảm hơn 50%, vô cùng tốt bụng.

Ôn Cố thấy anh ta chừng mực như vậy, lập tức đập bàn bày tỏ sau này làng du lịch vĩnh viễn mở cửa miễn phí cho anh ta, hơn nữa chi phí ăn uống trong thôn đều sẽ giảm giá 50% cho anh ta. Hai bên nhất trí, nhanh chóng đạt được quan hệ hợp tác tốt đẹp, và bắt đầu thảo luận phương án thiết kế quảng cáo.

Ôn Cố lấy các loại tài liệu đã thu thập trong những ngày qua ra, Ma Hữu lật xem một chút, trong lòng đã rõ, bày tỏ trong vòng ba ngày có thể hoàn thành.

Cuối cùng chuyện quảng cáo cũng đâu vào đó, tiền trong thẻ cũng hoàn toàn xài hết, Ôn Cố không nhịn được tuôn trào nước mắt, cảm xúc tương đối phức tạp, không rõ là vui vẻ hay đau lòng: "Vậy thì làm phiền anh rồi."

May mà trời không tuyệt đường người, dùng hết tiền trong tài khoản vẫn còn có rau trong ruộng, nhờ người sành ăn như Xuân Thập kéo ra đi bán một ít, không tới mức ngay cả sinh hoạt cơ bản cũng khó duy trì.

Xuân Thập nằm trên cây bỗng nhiên hắt xì, anh xoa mũi ngồi dậy, không vui nói: "Thập Nhất, cô mắng tôi?"