Chương 2

Trong nhóm ký túc xá có tổng cộng bốn người, ngoài Ôn Cố và Tiết Bảo Bảo còn có hai người bạn cùng phòng, lần lượt là Chu Lỵ Lỵ và La Hi. Hai người họ đều định thi nghiên cứu sinh, sáng nào cũng đến thư viện đọc sạch, cho tới sau mười giờ tối mới về ký túc xá. Bốn người trong phòng ký túc xá bọn họ đều không có tính cách nói nhiều, bình thường nhóm này rất yên ắng, chỉ có Tiết Bảo Bảo kiên trì gửi link lì xì đồ ăn ngoài mỗi ngày để mọi người nhận giúp, tình huống náo nhiệt giống như bây giờ, từ khi vào đại học tới nay vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.

Ôn Cố lục nhật ký trò chuyện, La Hi đã gửi rất nhiều hình, nhân vật chính trong hình là cùng một bạn nam, nam thần Nhiễm Phi của khoa điện cơ đại học S. Bởi vì vị nam thần này đã chụp một tấm ảnh cực kỳ đẹp trai ở quán chụp ảnh trước cổng trường, sau đó còn được ông chủ đặt trên quầy làm quảng cáo mà hot khắp làng đại học này.

Cô nhấn mở lần lượt mấy tấm ảnh thưởng thức, góc độ chụp lén của La Hi vô cùng tốt, mỗi một tấm đều đẹp hơn tấm quảng cáo ở tiệm chụp hình trước cổng trường đó, quả thật là bùng nổ nhan sắc.

"Ôn Cố, nhận lì xì chưa?" Giọng của Tiết Bảo Bảo truyền tới từ giường trên lần nữa.

Ôn Cố hồi thần, lập tức lục tới link lì xì mà Tiết Bảo Bảo gửi vào buổi trưa rồi nhấn vào: "Nhận xong rồi, cậu nhận đi."

Bình thường lì xì đồ ăn ngoài đều quy định người thứ năm nhận được hạn mức lớn nhất, mỗi lần Tiết Bảo Bảo đều sẽ tìm người nhận giúp mấy phần trước, bản thân nhận mức lớn nhất dùng để gọi đồ ăn. Theo lý mà nói, điều kiện kinh tế nhà cô ấy hoàn toàn không cần làm như vậy, nhưng cô ấy lại thích làm như vậy, bao gồm các loại phiếu giảm giá, hoạt động tích lũy thường thấy, cô ấy đều rất nóng lòng.

"Oa, hôm nay lì xì khá lớn, có thể giảm được tám tệ, Ôn Cố, cậu muốn ăn gì? Tớ đặt đơn." Tâm trạng của Tiết Bảo Bảo rất tốt, từ trên giường ngồi dậy.

Lúc này, Ôn Cố đang nhìn giao diện kỳ quái trên màn hình điện thoại, thuận miệng đáp: "Cậu xem mà đặt đi, tớ không kén ăn."

Tiết Bảo Bảo vùi đầu đặt hàng, trong phòng ký túc xá lập tức yên ắng, Ôn Cố nhìn giao diện lì xì lạ lẫm trong màn hình điện thoại, nơi vốn nên hiển thị số tiền lì xì đã biến thành một tấm hình chibi, trong hình là một căn nhà đơn sơ, kèm theo một cái sân cũ nát.

【 Chúc mừng bạn rút trúng hộp quà lì xì lớn: một căn viện hoang phế 】

Trên màn hình điện thoại xuất hiện dòng chữ đỏ nhắc nhở, sau đó tấm hình đó biến mất, khôi phục lại giao diện lì xì bình thường.

Ôn Cố chớp mắt, nghi hoặc vừa nãy là ảo giác do dạo này mình bị áp lực quá lớn dẫn tới. Cô ném điện thoại day day huyệt thái dương, tắt máy tính, quyết định tắm rồi ngủ một giấc thoải mái.



Tắm xong đi ra, Tiết Bảo Bảo đã cầm hộp cơm vừa ăn vừa xem phim trước bàn học, cô ấy nghe thấy động tĩnh bèn quay đầu nhìn: "Tớ nhớ cậu rất thích ăn cà chua, đặt cho cậu phần gà sốt cà chua."

Ôn Cố lau tóc ướt rồi đi tới bên bàn ngồi xuống: "Cảm ơn, cậu đã đặt bao nhiêu tiền? Lát nữa tớ dùng wechat chuyển cho cậu."

Tiết Bảo Bảo tính rồi nói: "Sau khi giảm hết là 21 tệ."

Ôn Cố gật đầu, chải tóc ướt ngay ngắn hất ra phía sau, cầm điện thoại lên gửi lì xì cho cô ấy.

Lúc hơn ba giờ chiều, công ty phỏng vấn buổi sáng đã gửi bưu kiện tới thông báo kết quả phỏng vấn, giống như Ôn Cố dự đoán, cô không được nhận vào công việc này. Khoảnh khắc đó, cô không biết mình có tâm trạng gì, chắc chắn là mất mát rồi. Đồng thời còn có chút ủ rũ và bực dọc không thể phát tiết. Rõ ràng cô đã cố gắng như thế, tại sao vẫn không có được cơ hội, có phải cô bẩm sinh đã kém hơn người khác, cho dù ra sức đuổi theo cách mấy cũng không thể vượt qua khoảng cách đó?

Đang uất ức, điện thoại đột nhiên vang lên một tiếng, cô cúi đầu nhìn, đã thấy trên màn hình điện thoại xuất hiện một bức vẽ hộp quà, trên bức vẽ có một dòng chữ.

【 Tìm công việc không như ý? Không sao, mau tới nhận căn viện hoang phế đi! Nhà view đẹp hai trăm mét vuông không phải mơ !】

Ôn Cố: "...."

Cô tìm một vòng trên màn hình cũng không nhìn thấy cách đóng lại, cuối cùng dứt khoát ấn xuống link nhận trên hộp quà. Một giây sau, trên bàn học đã xuất hiện một quyển sổ bằng da màu đỏ.

Ôn Cố kinh ngạc, dụi dụi mắt nhìn lần nữa, thứ đó vẫn còn. Cô cầm quyển sổ đỏ lên nhìn, đây là một bản chứng nhận sở hữu nhà đất, ở hàng nhà đất viết: số 19, đường Thanh Thạch, thôn Ngô Đồng, trấn Diêm Hương, Hải Thành.

Hàng chủ hộ viết tên của cô, trông rất giống thật.