Chương 21: Tro giấy truyền tin

[ Biết đâu gặp may có thể ngắm nghía một vài yêu quái đẹp mắt hiếm lạ. ]

Trình Hàm nhìn hai cái lá khô trên mặt đất, kiên cường nói: "Tốt xấu gì cũng không phải tiền âm phủ."

Không biết là an ủi Lại Hiển Thanh, hay đang an ủi chính mình.

"Khác gì nhau đâu, đều là đồ của quỷ." Lại Hiển Thanh nghĩ đến việc bản thân dạo chơi một vòng trong chợ quỷ, còn mang mấy thứ kì quái về, cả người không thoải mái, hận không thể nhào tới ôm đùi anh Trầm.

Tiết Trầm lại thờ ơ, thậm chí đôi mắt giống như nam chính trong truyện Tấn Giang chứa đựng bảy phần lạnh lùng ba phần khinh miệt, "Chỉ là một thủ thuật che mắt mà thôi, cũng không phải trò chơi đòi mạng."

Lại Hiển Thanh rưng rưng nước mắt: "Cha à, cha nói chuyện khách quan chút đi, con đây vừa mới gặp quỷ đó."

Tiết Trầm "Ha ha" cười lạnh, "Quỷ có thể đáng sợ bằng thầy Loan sao?" Cậu còn chưa khóc đây này!

Lại Hiển Thanh: "......"

Rất hiển nhiên, anh Trầm với cậu ta không thể sẻ chia mà thấu hiểu niềm vui nỗi buồn với nhau được.

Lại Hiển Thanh và Trình Hàm nhanh chóng vứt túi trái cây hư thối cùng đám lá khô kia đi, tiếp tục xem bài đăng lúc nãy, lật vài trang sau mới phát hiện có người cũng nhận ra sự kì lạ.

——

【 Diễn đàn Phù Thành 】

Tiêu đề: Thôn làng nổi tiếng trên mạng xã hội đang biến chất!! Mọi người đều bị lừa ở chợ đêm thôn Kê Quan phải không?

......

233L: Rất bối rối, mọi người thực sự đã tới thôn Kê Quan sao? Tôi chính là thôn dân ở đó, căn bản chỗ chúng tôi không hề có chợ đêm mà.

237L: Thôn dân lầu trên gần đây mới trở về nhà phải không? Nghe nói chợ đêm kia mới mở.

245L: Không phải, tôi vẫn luôn ở thôn, chỗ chúng tôi sau 10 giờ rất nhiều cửa hàng đã đóng cửa rồi, làm sao có chợ đêm được? Hơn nữa mọi người nói chợ đêm thật sự náo nhiệt, thôn chúng tôi không đông đúc, nếu mở cửa hàng, sạp bán đồ cũng chẳng được bao nhiêu người... Mọi người xác định không đi sai địa phương chứ?

277L: Má nó má nó má nó! Nếu lời thôn dân là sự thật, lời trên diễn đàn cũng là sự thật... mọi người có nghĩ chỗ kia thật sự là "chợ đêm" không?

300L: Má! Thôn trang hẻo lánh, buổi tối tổ chức chợ đêm náo nhiệt, tới bình minh thì đồ ăn thiu thối, ngọc trai biến thành cục đá... Tôi từng xem qua cốt truyện này rồi!!!

333L: Những đồng chí đã từng đến chợ đêm, giả sử điều mọi người nói là sự thật, đề nghị nhanh chóng nấu nước hoa lựu tắm rửa đi, nếu có điều kiện thì tốt nhất tìm người về xem cho.

337L: Không phải chứ? Như thế này cũng có người tin sao?!! Chủ topic và những người khác trong diễn đàn này là nhà văn phải không? Tôi nghi ngờ đây là chiêu trò marketing của thôn Kê Quan.

——-

Lại Hiển Thanh càng xem càng cảm thấy lạnh gáy, vô cùng đáng thương nhìn Tiết Trầm: "Anh Trầm, hay là anh thi triển chút phép thuật cho em tẩy vận đen đi, không phải anh nói vận khí thấp mới gặp quỷ sao, quá xui xẻo."

"Cậu xem tôi là loại người gì?" Tiết Trầm cạn lời, cậu đường đường là một con rồng, sao có thể hạ thấp bản thân đi làm mấy việc nhỏ này, "..... Tìm đàn em của tôi đi."

Lại Hiển Thanh: "Đàn em của cậu là ai?"

Tiết Trầm: "Cá chép đó, cậu mang hai túi đồ ăn cho cá đến, báo tên tôi, bảo nó chuyển vận cho cậu, nó không dám từ chối."

Lại Hiển Thanh: "......" Suýt nữa quên mất tư thế oai hùng của Tiết Trầm lúc bắt cá chép tinh cho cậu tài vận.

Tiểu Hồng kia khẳng định không dám từ chối.

"Cảm ơn anh Trầm, em đi luôn đây." Lại Hiển Thanh thở phào nhẹ nhõm, muốn ra khỏi cửa, đúng lúc đó di động vang lên, cậu ta vừa nghe thì sắc mặt biến đổi, "Không thấy Bảo Ni ..... tình hình thế nào cậu nói rõ một chút đi."

"Được, tôi biết rồi, các cậu đừng vội, để tôi nghĩ biện pháp." Lại Hiển Thanh ra vẻ bình tĩnh mà trấn an người ở đầu dây bên kia, đến khi cuộc gọi kết thúc, lập tức nhào về phía Tiết Trầm ôm chân cầu khẩn: "Anh Trầm, em có đứa bạn mất tích rồi, xin anh giúp em đi!"

Tiết Trầm nhíu mày: "Tình huống như thế nào?"

Lại Hiển Thanh giải thích, mấy hôm trước bọn họ cùng tới thôn Kê Quan chơi, buổi tối đi dạo chợ đêm, trong đó một nữ sinh tên Khang Bảo Ni rất hào hứng mua đầy một túi đồ.

Hôm nay bọn họ ăn trưa xong thì rời thôn Kê Quan, giữa một vài người xảy ra tranh cãi nên bắt những chuyến xe khác nhau quay về.

Kết quả trên đường về Khang Bảo Ni mở túi ngọc trai, phát hiện tất cả đều biến thành đá cuội. Cô ấy là người nhiệt huyết năng động, tuy không mất nhiều tiền nhưng không chịu được sự lừa gạt trêu chọc đó, lập tức xuống xe về chợ đêm tìm người tính sổ, nữ sinh đi cùng cô ấy còn bận việc nên không thể quay lại thôn.

Đến khi nữ sinh đó rảnh rỗi, muốn hỏi tình hình bên phía Khang Bảo Ni, không ngờ chưa ai thấy cô ấy trở về, gọi điện cũng không nhấc máy, thời buổi này làm gì có người trẻ tuổi nào không ôm khư khư cái điện thoại, làm sao có khả năng vài tiếng đồng hồ chưa mở di động ra.

Nữ sinh kia bắt đầu cảm thấy không thích hợp, nhanh chóng liên hệ mấy bạn học đi cùng hôm qua, quả nhiên không ai có thể liên hệ với Khang Bảo Ni. Bọn họ nghĩ phương án quay về thôn Kê Quan tìm người và báo cảnh sát nếu tình hình trở nên nguy hiểm.

Nếu Lại Hiển Thanh không biết chợ đêm kia có vấn đề, chắc chắn sẽ trực tiếp báo cảnh sát, nhưng bây giờ cậu ta nhận ra nơi đó rất có thể là chợ quỷ, không khỏi càng thêm lo lắng.

Giả sử Khang Bảo Ni tìm được cái chợ quỷ kia một lần nữa, còn muốn đòi quyền lợi từ quỷ, không cẩn thận chọc giận bọn họ, việc này báo cảnh sát cũng vô dụng.

Nếu vấn đề thật sự có liên quan đến âm tà quỷ mị, cậu ta hiểu người có thể hỗ trợ không phải ai khác ngoài Tiết Trầm.

Đừng nhìn tính tình Tiết Trầm ngày thường không tốt, thời điểm mấu chốt không hề ra vẻ kiêu ngạo, vừa nghe xong trực tiếp khoác thêm áo: "Phải đi ngay bây giờ."

......... Lúc Lại Hiển Thanh kéo Tiết Trầm thăng cấp cũng coi như tâm huyết, bạn bè của cậu ta xảy ra chuyện, Tiết Trầm không có khả năng ngồi yên không quan tâm.

Lại Hiển Thanh cảm động không thôi, vội vàng đi mở cửa trước: "Tôi gọi xe...."

Lời còn chưa dứt, đồng tử cậu ta co rút lại, sắc mặt trong nháy mắt lốm đốm mốc xanh, thảng thốt: "Tại sao thứ này lại xuất hiện ở đây?"

Chỉ thấy trong khoảng không bên ngoài hành lang, một nắm tro giấy màu đen bay lơ lửng, giống như bị lôi kéo bởi một lực hút vô hình mà dần dần trôi về phía phòng ký túc xá của bọn họ.

Rõ ràng là không có gió!

Tro giấy kia hơi mỏng, có thể mơ hồ nhận ra hình dạng ban đầu, tựa như tiền giấy dùng để hóa vàng.

—— Nghe nói, khi bình minh ló rạng, tiền lấy từ chợ quỷ sẽ biến thành tiền giấy chuyên dùng để đốt cho người chết.

Vừa rồi Trình Hàm còn an ủi cậu ta, tốt xấu gì chợ quỷ thối lại cho cậu lá khô chứ không phải tiền âm phủ.

Có phải chợ quỷ kia phát hiện trả sai tiền rồi, suốt đêm chuyển đồ tới kí túc xá cho cậu ta?

Trình Hàm cũng hoảng sợ: "Mẹ nó, quỷ tìm tới cửa!!"

Lại Hiển Thanh vung tay chém vào hư không: "Tôi không cần tôi không cần!"

Cậu ta thực sự muốn khóc, nhóm ma quỷ các người lừa thì lừa đi, không cần thành thật gửi tiền đến đây đâu mà.

Sau đó, cậu ta thấy tro giấy lướt qua mặt mình, tiếp tục bay tới Tiết Trầm đứng đằng sau.

Tiết Trầm như có cảm giác, vươn mở tay về trước, đám tro giấy nhẹ nhàng rơi xuống lòng bàn tay cậu.

Thứ này không phải tiền giấy mà chợ quỷ gửi tới, là ai đó câu thông với Phục Ba Quân.

Xem ra Giản Lan Tư thật sự nỗ lực luyện tập thuật thông thần, tro giấy đã bay tới ký túc xá của Phục Ba Quân rồi... Nhưng có lẽ tới lần này, Phục Ba Quân đã để lại ấn tượng cho Giản Lan Tư về một người rất khó liên lạc.

Da đầu Trình Hàm căng thẳng: "Anh Trầm, thứ này quá đen đủi, anh nhanh đi rửa tay đi."

"Giục cái gì mà giục." Tiết Trầm nhẹ nhàng giơ tay, đám tro giấy tản ra rồi tan biến, sau đó khinh bỉ nhìn hai đứa bạn cùng phòng: "Đây là pháp thuật sử dụng bùa, không phải tiền giấy."

"Cái này cũng không khác nhau lắm." Trình Hàm lẩm bẩm, trong mắt người thường bọn họ cũng đều là giấy vàng cả thôi, nói xong cậu ta bắt đầu cảm thấy không đúng: "Từ từ, sao cậu biết đây là bùa... Tại sao lại có người tu luyện pháp thuật trong trường chúng ta?"

Đại học Phù Thành là ngôi trường danh giá nổi tiếng cả nước, tiêu biểu cho hệ tư tưởng tiến bộ hiện đại!

Sao lại có thể làm loại hoạt động này trong trường!

Tiết Trầm liếc Trình Hàm một cái, cảm thấy lời nói của cậu rất nực cười, "Có người tu luyện pháp thuật trong trường chúng ta thì sao, ở đây còn có cá chép tinh đấy."

Còn chưa nói đến cậu ta đang ở chung phòng ký túc xá với một con rồng.

Trình Hàm lập tức bị thuyết phục: "Cậu nói đúng!"

Tiết Trầm nhìn một vài mảnh vụn còn sót lại trên mặt đất, người đẹp nỗ lực viết thư cho cậu như vậy, không hồi đáp thì không hay lắm. Cậu suy nghĩ một chút, gọi điện thoại cho Giản Lan Tư, "Đàn anh, đã từng đi chợ trên núi chưa?"

Chợ quỷ có cách gọi khác là chợ trên núi, dựa theo một chương trong cuốn Liêu Trai Chí Dị của tác giả Bồ Tùng Linh.

Giản Lan Tư khó hiểu: "Chợ trên núi?"

Tiết Trầm nói qua tình huống hiện tại, "Bây giờ chúng tôi tới đó tìm người, anh chưa từng nhìn thấy chợ trên núi ở Trung Quốc bao giờ nhỉ, có muốn cùng đi không? Biết đâu gặp may có thể ngắm nghía một vài loại yêu quái đẹp mắt hiếm lạ."

Giản Lan Tư không do dự đáp ứng luôn: "Được."

Tiết trầm tắt máy, thấy hai đứa bạn cùng phòng ngẩn người nhìn mình, vẻ mặt Lại Hiển Thanh mơ hồ vi diệu: "Cậu muốn đưa bạn đi cùng à?"

Thật ra cậu ta muốn hỏi, tại sao giọng điệu Tiết Trầm như hướng dẫn viên du lịch đưa người đi ngắm cảnh vậy.

Tiết Trầm "ừ" một tiếng, thuận miệng nói: "Anh ấy mới từ nước ngoài về, dẫn đi tham quan, trải nghiệm bản sắc văn hóa dân tộc một chút."

Của dân tộc, cũng là của thế giới! Cậu thật đúng là một con rồng có tinh thần quốc tế cao đẹp!

Lại Hiển Thanh, Trình Hàm: "......"

Đó là quỷ! Không phải viện bảo tàng trưng bày đồ cổ!

Vì một đoạn nhạc đệm ngắn ngủi này, sợ hãi trong lòng Lại Hiển Thanh tiêu biến đi một nửa, thậm chí không nhịn được cố gắng hồi tưởng bộ dạng những người mình đã gặp tối qua, biết đâu có thể giúp đỡ cho Tiết Trầm.

......

Giản Lan Tư đã chờ sẵn ở cổng trường, cầm trường kiếm vẫn được bao bọc bởi vải bố trên tay.

Tiết Trầm liếc kiếm kia một cái, nói: "Long trọng quá nhỉ?"

Giản Lan Tư cười cười: "Để đề phòng thôi."

Lại Hiển Thanh không rõ nguyên do, chẳng qua từ khi cậu ta thấy người con lai trẻ tuổi tuấn mỹ này, thức thời mở cửa ngồi lên ghế lái phụ.

Ba người vào xe, vừa ngồi xuống, tài xế bắt đầu mở miệng tán gẫu: "A, lại là hai bạn học đẹp trai này, chúng ta rất có duyên dấy nhỉ."

Tiết Trầm: "....!" Cậu nhớ rõ tài xế này chính là người lần trước trào phúng cậu khoác lác nói xạo!

Người này thật sự thường xuyên đưa đón khách ở khu vực gần đây, tình huống nào cũng có thể đυ.ng mặt!

Tiết Trầm lập tức giả điếc, dù sao cậu cùng là một con rồng.

Lại Hiển Thanh không biết chuyện, hàn huyên cùng tài xế: "Ông quen bọn họ à?"

"Tôi từng nhận cuốc xe của của bọn họ, sinh viên có nhan sắc như vậy trong trường học không nhiều lắm, mới chỉ thấy hai người." Tài xế vừa nói vừa "Ha ha" cười, "Hơn nữa bạn học tóc đen kia rất hay khoác lác, làm tôi khá ấn tượng."

Lại Hiển Thanh lập tức tò mò, "Thật không? Anh Trầm khoác lác như thế nào?"

Tuy rằng tính tình của Tiết Trầm không tốt, nhưng cậu ta chưa từng thấy Tiết Trầm ba hoa... Trong trò chơi làm màu hoa hòe hoa sói thì không tính.

Tài xế nói: "Còn nhớ chuyện kì lạ xảy ra gần đây không, buổi tối hôm đó trời mưa một vòng xung quanh khách sạn bên cạnh trường học, bạn sinh viên này khoác lác đó là do yêu quái gây ra, cậu ấy còn đánh cho nó một trận... Cậu nói xem, câu chuyện phóng đại này rất độc đáo phải không, ha ha ha ha."

Lại Hiển Thanh: "......"

Tài xế cười một lúc, phát hiện mọi người im lặng, không khỏi có chút ngại ngùng: "Ha ha — các cậu không thấy buồn cười sao?"

Lại Hiển Thanh ngó Tiết Trầm qua gương chiếu hậu, vẻ mặt ngoan ngoãn: "Không buồn cười."

Tài xế hậm hực bĩu môi.

Ai da, hiện tại người trẻ tuổi càng ngày càng không có khiếu hài hước.

————-

Tác giả có lời muốn nói:

Lan Tư: Cậu ấy rất thường xuyên đưa tôi đi trải nghiệm.

Tiểu Trầm: Anh ấy rất cố gắng câu thông với tôi, tất nhiên không thể không quan tâm, hơn nữa anh ấy còn đẹp mắt như vậy.

Yêu quái vùng núi: Các người xem chúng tôi là cái gì?