Chương 2

Đã gọi điện trước.

Bữa cơm mà bà Lưu chuẩn bị cho cậu hôm nay nhiều gấp nhiều lần so với khi cậu ăn một mình.

Cả bữa cơm trôi qua trong im lặng.

Chủ cũ của thân thể này là người ít nói, Cố Tinh vì muốn giữ gìn hình tượng, tạm thời không có ý định thay đổi tính cách đột ngột.

Cũng coi như biết điều, Trình Đông Húc ngồi đối diện nghĩ thầm.

Anh không thích sự ồn ào, điều này Cố Tinh làm khá tốt.

Cố Tinh cố tình ăn chậm, có ý giữ gìn sức khỏe.

Chỉ khi chết đi một lần mới biết sự sống quý giá thế nào, sức khỏe không thể xem nhẹ, nhai kỹ nuốt chậm, ngủ sớm dậy muộn, làm sao thoải mái thì làm.

Trình Đông Húc ăn cơm rất nhanh, ăn xong liền đứng dậy.

Cố Tinh nâng mắt nhìn anh, trong mắt hiện lên một nỗi thương cảm sâu sắc.

Phong cách sống của cậu trong kiếp trước, có lẽ cũng không khác gì người này.

Nhưng Cố Tinh không định khuyên nhủ, thấu hiểu người khác từ thấu hiểu bản thân, nếu như kiếp trước có người khuyên cậu ăn chậm lại một chút, bớt bận rộn một chút, cậu cũng chẳng nghe.

Hơn nữa, cậu chỉ thích thân thể của Trình Đông Húc.

Đợi sau một hai tháng chán chường, chia tay rồi có lẽ sẽ không còn giao tiếp, chăm sóc quá mức sẽ chỉ làm mọi người trở nên khó xử.

Trình Đông Húc đứng đó, từ vị trí cao nhìn xuống, rõ ràng nhìn thấy đôi mắt lấp lánh của chàng trai đối diện.

Cậu ta năm nay là sinh viên năm nhất hay năm hai?

Trông còn mang theo chút khí chất thiếu niên, ăn cơm cũng chậm chạp, chẳng trách bị người khác bắt nạt.

Nghĩ vậy, anh cố ý thấp giọng nói: "Tôi lên lầu tắm."

Cố Tinh gật đầu, tiếp tục ăn cơm một cách chậm rãi.

Cậu trông có vẻ yên tĩnh, nhưng trong lòng lại không yên tĩnh chút nào, có lẽ là... Hú hét ầm ầm?

Nhất là khi Trình Đông Húc nói chuyện, vô thức nới lỏng cà vạt và cổ áo sơ mi.

Một cử động đơn giản nhưng lại toát ra vẻ đẹp khó tả.

Khi cánh cửa phòng ngủ tầng trên đóng lại, bà Lưu từ bếp vội vã tiến lại.

Bà vươn tay định giật lấy cái bát của Cố Tinh: "Chỉ biết ăn! Cậu Trình đã đi tắm rồi, còn không mau lên đó! Mặt mũi to đùng, còn đợi người ta gọi sao?"

Khi đến, Cố tổng đã nhắc nhở bà, nhất định phải thúc đẩy chuyện giữa Cố Tinh và Trình đại thiếu.

Nếu không, khoảng trống tài chính của nhà họ Cố sẽ kéo cả gia tộc xuống.

Cố Tinh nắm lấy cổ tay bà: "Gấp gáp làm gì? Hay là bà xông lên trước đi?"

Cậu ngồi đó, dáng người tuy mảnh mai nhưng sức mạnh trong tay không nhỏ, còn có một loại uy phong khiến người ta phải e sợ.

Bà Lưu xấu hổ, mạnh mẽ giãy dụa.

Cố Tinh nhẹ nhàng buông tay, bà Lưu không phòng bị, ngồi phịch xuống đất.

"Cậu... Cậu không sợ tôi nói với Cố tổng và phu nhân sao?" Bà Lưu kinh ngạc vô cùng.

Bà là người của phu nhân mới từ nhà mẹ đẻ đưa đến, không coi Cố Tinh - con trai của phu nhân cũ, là thiếu gia thực sự của nhà họ Cố.

"Vớ vẩn!" Cố Tinh lạnh lùng chế nhạo: "Ngày mai bà không cần đến nữa."

Tranh luận với một người phụ nữ lớn tuổi không có ý nghĩa gì, ăn cơm cũng mất cảm giác, cậu lên lầu, chuẩn bị "rửa mắt" bằng mỹ nam nhân.

"Chẳng lẽ bị quỷ ám?" Bà Lưu lẩm bẩm: "Bảo tôi không đến là tôi không đến ư? Mơ đẹp gớm!"

Thực ra ở đây nhàn hơn ở nhà họ Cố, chỉ cần nấu cơm cho một mình Cố Tinh là đủ, nhưng lại nhận được hai khoản tiền, bà không muốn rời đi.

Sau một hồi, bà lại nhớ đến chuyện Cố Tinh ngồi trong phòng khách suốt buổi chiều.

Có lẽ những ngày gần đây đã đẩy con người ta đến bước đường cùng, con thỏ khi bị dồn đến chân tường cũng sẽ cắn người, bà Lưu quyết định sẽ đối xử với Cố Tinh dịu dàng hơn một chút.

Dĩ nhiên, bà Lưu không coi lời Cố Tinh bảo bà đi là chuyện gì to tát.

Dù sao cậu cũng nghe lời Cố tổng nhất, bà là người Cố tổng phái đến, không ai có thể đuổi bà đi.

Tiếng nước trong phòng tắm vang lên.

Cố Tinh đi phòng thay đồ tìm một bộ đồ ngủ mới tinh, suy nghĩ một chút, thay một bộ áo choàng có thể kéo dây vào, đi sang phòng bên cạnh đi tắm.