Chương 13

Mọi người thấy người đàn ông trung niên mà đạo diễn và Triệu Thiên luôn nâng niu, đã cúi người trước mặt Cố Tinh, hỏi: "Cố thiếu gia, sao cậu lại ở đây?"

Cái câu “sao lại ở đây” chứa đựng một sự khinh bỉ mơ hồ.

Dường như đang nói, Cố Tinh không nên đến một đoàn phim tồi tàn như thế này.

Triệu Thiên: "......"

Cố Tinh mới đứng dậy, mỉm cười một cái, trông rất ngoan ngoãn: "Chú Lý, lâu ngày không gặp." Cậu cũng gật đầu với đạo diễn.

Tiền Hồng Tuyền có thể thấy, dù Triệu Thiên và Cố Tinh đều gọi Lý Quốc Vĩ một tiếng "chú", nhưng sự khác biệt giữa họ thật lớn.

Người có thể khiến Lý Quốc Vĩ gọi một tiếng "thiếu gia", danh tính chắc chắn không tầm thường, không ngờ rằng trong đoàn phim tồi tàn của mình lại có một bức tượng vàng.

Lý Quốc Vĩ không chỉ là lãnh đạo cao cấp của Giải Trí Song Tinh, mà ngày xưa còn là người từng phục vụ dưới tay mẹ của Cố Tinh.

Chú ta biết rằng mặc dù Cố Tinh không thường xuất hiện trước mặt mọi người, nhưng số cổ phần trong công ty, ngoại trừ 30% của Cố Hằng Viễn, thì của cậu là nhiều nhất, muốn làm gì chú ta cũng quá dễ dàng.

Vì vậy, lịch sự một chút là không sai.

Lý Quốc Vĩ đến vì Triệu Thiên đã đầu tư vào đoàn phim này, muốn sử dụng một chút quyền lợi cá nhân nhưng lại va phải tiểu chủ nhân, nên trong lòng hơi hoang mang.

Chú ta từ chối lời mời ăn cơm của đạo diễn, cảnh cáo Triệu Thiên đừng gây rắc rối nữa, rồi vội vàng rời đi như bị ai đốt đít.

Cố Tinh vẫn trang điểm, Triệu Thiên lưỡng lự tiến lại gần: "Cố… Cố thiếu, tôi mắt không thấy Thái Sơn, đừng để bụng, chỗ này cậu muốn ngồi bao lâu thì ngồi..."

Cố Tinh bị anh ta làm phiền đến đau đầu, vẫy tay cho anh ta đi xa một chút.

Triệu Thiên cắn răng, lắp bắp rời đi.

Những người làm việc trong đoàn phim những ngày này không ít lần bị anh ta chê bai, thấy người này bỗng chốc xuống tinh thần, trong lòng mọi người đều cảm thấy hả hê, thiện cảm với Cố Tinh cũng tăng lên không ngừng.

Nhìn xem, người ta gọi là khiêm tốn có nội hàm.

Khi Cố Tinh đi vệ sinh trở lại và nghe thấy mọi người bàn tán về mình, cậu cảm thấy hơi xấu hổ.

Cậu chỉ đơn giản là không muốn di chuyển, thực sự không có lý do khác.

Sau khi trang điểm xong thì phải đổi trang phục diễn.

Tiền Hồng Tuyền có ánh mắt tinh tường, vai sư tôn do một tân binh từ học viện nghệ thuật là Vân Đình đóng, một thân trắng dáng vẻ như tiên, trông cũng khá là tương xứng, Triệu Thiên cũng không tệ, chỉ là lòng dạ không ở đây, luôn nhìn về phía cửa phòng thay đồ.

Chú Lý không chịu nói rõ danh tính của Cố Tinh, chỉ cảnh báo anh ta sau này không được làm phiền Cố Tinh.

Không làm phiền thì không làm phiền, nhưng với khuôn mặt và khí chất mềm mại như đậu hũ của Cố Tinh, đóng vai Ma Tôn?

Ha, đợi khi cậu ta xấu hổ, mình cười trộm cũng chưa muộn!

Khi cánh cửa mở ra, có người thấp giọng: "Trời ạ! Quan Sơn Nguyệt... sống động quá!"

Quan Sơn Nguyệt là tên của Ma Tôn trong kịch bản.

Chàng trai mặc một bộ áo dài màu đen thêu hoa văn vàng, dáng người cao ráo như trúc, khí chất lạnh lùng, có một loại khí thế khiến người ta yếu đuối.

Đôi mắt màu trà ban đầu trong sáng lại chứa đựng sự sâu sắc, nay lại thêm vài phần uy nghiêm khinh thường thiên hạ, Tề Tu không nhịn được nói: "Cố Tinh à, đừng nhìn tôi như thế, chân tôi mềm nhũn rồi."

Cố Tinh mang khí chất của tổng tài siêu cấp vip pro mỉm cười: "Được." Áp lực tức thì tan biến.

Cao Tằng Bổn cảm thấy trái tim mình đập thình thịch, sau một hồi mới bình tĩnh lại, lại cảm thấy hơi không ổn, đạo diễn bảo cô trang điểm cho Cố Tinh quá đậm.

Quả nhiên, sau khi chụp ảnh xem thử, Tiền Hồng Tuyền bảo Cố Tinh trang điểm lại.

Nếu diễn xuất không đủ thì phải dựa vào trang điểm, nhưng Cố Tinh quá ngoài mong đợi, hoàn toàn có thể chống đỡ được khí thế của Ma Tôn, trang điểm đậm lại càng trở thành gánh nặng.

"Đạo diễn Tiền, là do diễn xuất của Cố Tinh không tự nhiên phải không, cậu ấy chưa đóng phim nhiều lắm, xin hãy thông cảm." Triệu Thiên nói với giọng lo lắng.

Tiền Hồng Tuyền không ngẩng đầu: "Không, là trang điểm không hợp với cậu ấy." Trong lòng nghĩ Triệu Thiên làm trò cáo chúc tết gà quá giả, diễn xuất quá tệ, cần phải chỉnh sửa rất mệt mỏi.

Nhưng Cố Tinh thì khác, bảo đổi trang điểm là đổi, tính tình tốt diễn xuất tốt, thật sự là bảo bối.

Triệu Thiên vốn dĩ lòng tràn đầy vui sướиɠ khi người gặp họa : "......"

Mặc dù Cố Tinh tốn thời gian cho việc trang điểm, nhưng diễn xuất rất ổn, cuối cùng lại xong việc sớm hơn.

Sau này nghe Tề Tu nói, Triệu Thiên quay mất một thời gian dài, đạo diễn sau cùng gần như tức giận đến mức mặt xanh mét.

Ba ngày sau, ảnh tạo hình được công bố trên mạng.

Tài khoản Weibo của đoàn phim đã lần lượt tag Triệu Thiên, Vân Đình và Cố Tinh.