Chương 4

Có một người dựa vào cửa phòng ngủ, ánh mắt của chàng trai mới ngoài hai mươi đầy châm chọc.

Từ chiếc áo khoác ủi phẳng đến chiếc thắt lưng sang trọng, từ quần tây thẳng nếp cho đến đôi giày da đặt làm riêng, dù là đồng hồ đắt tiền hay mái tóc chải chuốt đều toát lên khí chất "Tao giàu, đừng đùa với tao".

Hắn ta là họ hàng của Tần Tiêu, Tần Trạch Chi.

Ngược lại, Tần Tiêu ở trên giường lại rất giản dị.

Cậu mặc một cái áo phông cũ rộng thùng thình, một cái quần cộc bằng bông, trên đầu vểnh lên lọn tóc ngố. Trán cậu sưng cục u chà bá, vẻ mặt chưa tỉnh ngủ, thậm chí lười mở mắt ra.

Nếu chẳng phải Tần Tiêu có một khuôn mặt thanh tú xinh đẹp tô điểm vẻ ngoài, chắc chắn cậu sẽ thua trong cuộc so sánh này.

Tần Trạch Chi và Tần Tiêu đều cùng họ Tần, thân phận địa vị của hai người lại khác nhau một trời một vực. Chủ yếu khác nhau ở chỗ, Tần Tiêu là đứa con hoang không được nhà họ Tần chấp nhận, còn Tần Trạch Chi là đứa nhỏ ngoan ngoãn được cả gia tộc cưng chiều.

Biểu hiện cụ thể của một đứa nhỏ ngoan là, một khi Tần Trạch Chi gặp phải mâu thuẫn, dẫu là chuyện nhỏ nhặt, người trong nhà đều thống nhất cho rằng đó là lỗi của người khác, đứa nhỏ quý nhà nhà mình khẳng định là đúng.

Là cái kiểu có vẻ vô tình lại như cố tình gây sự như vậy đấy.

Tần Tiêu không được nhà họ Tần chào đón, từ nhỏ cậu đã sống với mẹ, không có lợi ích gì cho nhà họ Tần. Vài năm trước, mẹ của Tần Tiêu qua đời vì bệnh, bà để lại cho Tần Tiêu một ngôi nhà nhỏ, là ngôi nhà ấm áp và quý trọng nhất của Tần Tiêu.

Bây giờ, Tần Trạch Chi phá cửa mà vào, đạp hỏng cánh cửa nhà cậu.

Tần Tiêu để ý thấy Tần Trạch Chi đang quan sát Hạ Thế, cậu không hề do dự nghiêng người, chặn lại tầm mắt của Tần Trạch Chi.

Tần Trạch Chi xỏ xiên cậu vài câu, cậu có thể nhịn được, nhưng nếu Tần Trạch Chi dám nói linh tinh về Hạ Thế, cậu sẽ trở mặt ngay lập tức, đến lúc đó cậu cũng mặc kệ mặt của vị thiếu gia này không được đánh.

Tần Tiêu trừng mắt nhìn Tần Trạch Chi: "Anh không được nói lung tung về anh ấy."

"Ồ." Tần Trạch Chi khinh thường hừ lạnh: "Bảo vệ anh ta thế à, chắc là tốn không ít tiền rồi nhỉ."

Với số tiền tiết kiệm ít ỏi của Tần Tiêu, bắt chước người ta bao trai, còn hung dữ bảo vệ, chuyện này cực kỳ buồn cười.

Tần Trạch Chi chỉ nhìn thấy được nửa khuôn mặt của Hạ Thế, đã sâu sắc cảm thấy các đường nét trên khuôn mặt của Hạ Thế rất thu hút người khác, đẹp trai hơn rất nhiều ngôi sao Tần Trạch Chi đã từng gặp.

Đôi chân dài của Hạ Thế không thể duỗi được trên chiếc giường nhỏ, dáng người của anh chắc hẳn cũng ngon như ngoại hình, hơn nữa chất liệu của quần áo cũng không tệ, giá của Hạ Thế chắc chắn không thấp.

Cho dù đối phương có nằm trên giường Tần Tiêu, Tần Trạch Chi vẫn không thể tin được, Tần Tiêu có bản lĩnh bao được người đàn ông đẳng cấp như thế này.

Trừ khi Hạ Thế lộ ra nửa khuôn mặt bị hủy đến thê thảm không nỡ nhìn, nếu không, Tần Trạch Chi thà rằng tin Hạ Thế bao Tần Tiêu, cũng không cho rằng Tần Tiêu có cơ hội tiếp xúc với Hạ Thế.

Cũng không đúng, người đàn ông xuất sắc muốn gì cũng có, thì sao có thể coi trọng Tần Tiêu được chứ.

Đối phương có lẽ chỉ là đang đùa với thứ mới mẻ mà thôi.

Tần Trạch Chi đang có tâm trạng tốt, hắn ta thờ ơ khoát tay, hai tay sai cao to lập tức tiến lên phía trước, một người trong đó cung kính đưa tới một túi hồ sơ.

Tần Trạch Chi nắm một góc túi hồ sơ, tùy tiện ném về phía trước, tựa như vứt một thứ bẩn thỉu nào đó, vẻ mặt ghét bỏ: "Thứ mày muốn, nhớ kỹ chuyện mày đã đồng ý."

"Đương nhiên, cho dù mày có muốn đổi ý cũng vô dụng, mày không có tư cách bước vào cửa chính nhà họ Tần."

Tần Tiêu không nhúc nhích: "Tôi cũng không muốn vào nhà họ Tần."

Khi còn bé, Tần Tiêu bị mắng là đứa con hoang không ai cần, cậu không chỉ một lần hỏi mẹ, bố mình là ai, vì sao bọn họ không về nhà họ Tần. Khi đó, trong mắt mẹ là đau thương không dấu được, mẹ nói nhà họ Tần không phải nhà của Tần Tiêu.

Tần Tiêu lớn lên từng ngày, cậu không hỏi nhà họ Tần ở đâu nữa, trong lòng cậu chỉ có mẹ là người thân duy nhất.

Lúc trước, khi mẹ Tần Tiêu ôm đứa bé bọc trong tã lót bước ra khỏi cửa chính nhà họ Tần, nhà họ Tần giả vờ rộng lượng hứa hẹn, nếu mẹ Tần Tiêu gặp phải khó khăn thì có thể đưa ra một yêu cầu với nhà họ Tần. Chỉ cần bà không tham lam, muốn tất cả mọi thứ, nhà họ Tần đồng ý ra tay giúp bà một lần.

Khi mẹ Tần Tiêu còn sống, bà không sử dụng lời hứa này. Sau khi bà qua đời, người nhà họ Tần đã gặp Tần Tiêu một lần, họ nói với Tần Tiêu, lời hứa ngày xưa dành cho mẹ Tần Tiêu được kéo dài tới Tần Tiêu.

Thế nhưng, lựa chọn của Tần Tiêu cũng giống như mẹ, cậu không có ý định đưa ra yêu cầu với nhà họ Tần.

Tần Tiêu không có hứng thú với tài sản của nhà họ Tần, thế nhưng tìm mọi cách cũng không thể thoát được bị chĩa mụi nhọn vào, trong đó bao gồm Tần Trạch Chi không vừa mắt Tần Tiêu.

Cho dù là trực hệ của Tần gia, hay là chi thứ, tất cả mọi người đều nhận định Tần Tiêu không tốt lành gì, sớm muộn cũng có một ngày sẽ mặt dày trở về nhà họ Tần, tranh giành những thứ không thuộc về cậu.

Tần Tiêu rất hài lòng với cuộc sống của mình, cậu không hiểu, những thiếu gia nhà họ Tần này vì sao lại hung hăng. Tần Tiêu ước gì nhanh chóng tìm bừa lý do nào đó, hoàn toàn rời xa nhà họ Tần, rời xa những kẻ phiền phức này.

Đúng lúc này, Tần Tiêu đang buồn bực sau khi đu truyện, cậu có nhu cầu đối với đồn điền.

Tần Tiêu dứt khoát liên hệ nhà họ Tần, cậu muốn đồn tiền.

Vị trí phương hướng của đồn điền và diện tích lớn hay nhỏ đều do nhà họ Tần quyết định, thế nhưng đồn điền một khi đã giao cho cậu, từ nay về sau nhà họ Tần không thế viện cớ hay dùng bất cứ cách gì để cưỡng chế thu hồi lại.

Cái giá của đồn điền là có thể cắt đuôi Tần Tiêu, nhà họ Tần đương nhiên đồng ý.

Nhà họ Tần lo lắng, sợ Tần Tiêu có chỗ dựa, tiếp tục giở trò. Cho nên, hôm nay Tần Trạch Chi tới nơi này, là vì ngăn chặn toàn bộ đường lui của Tần Tiêu, chặt đứt ảo tưởng của Tần Tiêu, đè bẹp suy nghĩ tham lam không nên có trong đầu.

Tần Tiêu không quan tâm đến sự khıêυ khí©h của Tần Trạch Chi, thứ cậu quan tâm chính là túi hồ sơ. Khi cậu nhận ra rõ thứ gì trong túi hồ sơ, cậu ngạc nhiên mở to hai mắt.

Hôm nay là ngày thần tiên gì vậy trời, Hạ Thế đến, đồn điền cũng có.

Tần Tiêu hoàn toàn không nghe Tần Trạch Chi châm chọc khıêυ khí©h, toàn bộ tâm trí cậu đều đang lên kế hoạch cho một tương lai tốt đẹp hơn.