Chương 2

Cốt truyện diễn biến tới đây mọi thứ vẫn bình thường.

Sau đó không lâu, một nhân vật mới xuất hiện.

Phong cách cũng không giống những người khác, Tổng giám đốc độc tài nói nhảy dù là nhảy dù. Tổng giám đốc độc tài tên là Hạ Thế, sinh ra trong gia tộc lớn Hạ thị hùng mạnh. Mối quan hệ giữa Hạ Thế và gia tộc không tốt lắm, anh rời khỏi gia tộc từ rất sớm, tự mình khởi nghiệp.

Hạ Thế một tay sáng lập công ty, mạnh mẽ dẫn dắt công ty nhỏ phát triển thành một công ty lớn công nghệ sinh học công nghệ mới nổi, hào quang độc đoán chói mù mắt.

Chẳng có gì hồi hộp, làm người nhận muôn vàn sủng ái kiêm vạn người mê thụ, tất cả các nhân vật đều sẽ tới gần cậu ta. Một khi công cao ráo, giàu có và đẹp trai hơn người nhảy dù, giá trị nhan sắc của Tổng giám đốc độc tài lập tức đè bẹp tất cả ông chủ lớn, nghiễm nhiên bước lên ngai vàng của nhân vật công chính.

Đồng thời, ngoại trừ vạn người mê, những người khác không thể vào không gian tùy thân, nhưng Tổng giám đốc độc tài lại dễ dàng bước vào, hoàn toàn không cần vạn người mê đồng ý.

Thiết lập nhân vậy như vậy, Tổng giám đốc độc tài được đặt đúng vào vị trí của nhân vật chính, địa vị vững chắc, không thể lay chuyển.

Tổng giám đốc độc tài rất hài lòng sau khi nghiên cứu thổ nhưỡng của không gian tùy thân, anh đã yêu cầu vạn người mê cho thuê đất, trồng một hạt giống cằn cỗi.

Vạn người mê dùng dị năng hệ mộc kiểm tra hạt giống, trong lòng biết hạt giống này thiếu sự sống, không cứu sống được. Nhưng cậu ta không nói sự thật cho Tổng giám đốc độc tài, cậu ta thấy vừa mắt sao đó với Hạ Thế cho nên quyết định chinh phục người đàn ông lạnh lùng này. Cậu ta cần nhiều thời gian ở chung với Tổng giám đốc độc tài.

Vạn người mê chưa bao giờ đánh giá thấp sức quyến rũ của bản thân, cậu ta nghi ngờ rằng Tổng giám đốc độc tài muốn vờ thả để bắt, cho rằng Hạ Thế xấu hổ không dám bày tỏ, quá nhiều tình địch, khiến Hạ Thế có áp lực, khiến Hạ Thế thiếu cảm giác an toàn.

Vạn người mê hào phóng chủ động tiến gần hơn một bước, cậu ta nói với Tổng giám đốc độc tài: "Chúng ta hãy kết hôn đi, tôi sẽ sinh con cho anh."

Tuy nhiên, Tổng giám đốc độc tài nhìn cậu ta, bình tĩnh vứt ra một chữ: "Không."

Đúng thế, Tổng giám đốc độc tài từ chối lời cầu hôn của vạn người mê thụ.

Quả thật anh rất cần thuê đất, có điều anh không thể dùng tình cảm của mình để trao đổi.

Anh sẽ kết hôn với người mình yêu.

Vạn người mê thụ dựa vào việc sống lại biết trước đối tượng tương lai, đi trước một bước, cậu ta luôn có được mọi thứ tốt nhất. Cậu ta chưa từng chịu qua loại uất ức này, vả lại cũng chẳng ai muốn bị như thế cả.

Có trời mới biết mỗi ngày bao nhiêu ông chủ lớn viết thư tình cho cậu ta, ngóng trông cậu ta đưa bọn họ một cây con. Chỉ có mỗi Hạ Thế, Hạ Thế không hề động lòng với lợi thế của cậu ta, thái độ đối với cậu ta cũng giống như đối tác làm ăn bình thường.

Vạn người mê thụ tức giận vì xấu hổ, cậu ta dứt khoát dùng hạt giống Hạ Thế coi trọng nhất để đe dọa.

"Anh không muốn làm người của tôi, anh cũng đừng hòng sử dụng đất ở trong không gian!"

Hạ Thế không cho cậu ta một câu trả lời thuyết phục, cậu ta tức thì ném hạt giống bí ẩn kia ra khỏi không gian.

Trong chốc lát, Tổng giám đốc độc tài gặp phải uy hϊếp nên tâm trạng cực kỳ tồi tệ.

Khi Tần Tiêu nhìn thấy đoạn này, cậu tức giận đến giậm chân.

Tác giả cặn bã, kéo ông vào nhập vai đi!

Rõ ràng Tổng giám đốc độc tài không thích vạn người mê thụ, dựa vào đâu ép anh chứ?

Bắt nạt nhân vật yêu thích của tui một cách trắng trợn!

Có bản lĩnh thì ông cập nhật đi, có bản lĩnh thì mở khu bình luận đi, coi tui có mắng chết ông không!

Tần Tiêu vô cùng đau lòng cho Tổng giám đốc độc tài. Tổng giám đốc độc tài xuất sắc như vậy, anh chỉ là muốn cứu sống một hạt giống mà thôi, nhưng bằng cách nào đó lại bị nhắm thành mục tiêu.

Trong đầu Tần Tiêu bất giác hiện lên một hình ảnh, Hạ Thế ngồi xổm dưới đất, anh gieo hạt giống xuống, ngóng trông hạt giống nảy mầm sống lại, đôi mắt đen lạnh lùng của anh thoáng qua vẻ ấm áp hiếm thấy.

Tần Tiêu càng nghĩ càng không cam lòng, dị năng hệ mộc thì có gì hay, không gian tùy thân thì hay ho lắm chắc. Từ khi cậu sinh ra đã đưa ra yêu cầu duy nhất với nhà họ Tần là muốn có một đồn điền thuộc về cậu.

Cậu muốn đưa đồn điền của mình cho Tổng giám đốc độc tài. Tổng giám đốc độc tài muốn trồng cái gì thì trồng cái đó, không ai có thể hạn chế sự tự do anh.

Tần Tiêu tha thiết chờ mong được gửi gắm nỗi lòng của mình cho Tổng giám đốc độc tài, đáng tiếc...

Tác giả cặn bã, trốn tránh hiện thực một cách trơ trẽn!

Có dám mở khu bình luận ra không? Có dám đáp lại yêu cầu của fan trung thành của Tổng giám đốc độc tài không? Toàn bộ truyện để tất cả các nhân vật phát huy theo cách riêng của họ là cái quái gì?