Trên đời này làm gì có anh trai vô tình.
Chỉ là nguyên chủ không nhìn thấy những gì mình có, lãng phí tình cảm quý giá nhất.
Kiều Dương giãn mày, ngẩng đầu nhìn Kiều Cẩn lạnh lùng, nhẹ nhàng cười: "Không ai bắt nạt em. Còn nữa, em sẽ không gây sự với anh cả và anh hai nữa. Những chuyện trước đây... em xin lỗi."
Kiều Cẩn hơi sững lại, ánh mắt dò xét dừng trên khuôn mặt thanh tú mang nụ cười của Kiều Dương trong vài giây, rồi cười khẩy: "Tự lo lấy thân đi."
Quay người đi được hai bước, hắn lại quay đầu, nhẹ nhàng ném ra một câu cảnh báo: "Hút xong thì súc miệng, đừng để bố biết."
Kiều Dương rất nghe lời gật đầu: "Vâng."
Tiễn bước anh hai, Kiều Dương ngồi xuống bậc thang, bắt đầu sắp xếp lại ký ức của nguyên chủ và cốt truyện của tiểu thuyết.
Trong "Tranh Phong", Kiều Dương ở nhà họ Kiều vì tranh giành gia sản, muốn trở thành người thừa kế duy nhất của Kiều thị mà không ngại dùng mọi thủ đoạn hãm hại hai anh trai.
Bên ngoài, hắn và tổng tài của tập đoàn Cố thị, Cố Diệp, luôn đấu đá lẫn nhau, tranh giành tài nguyên.
Hắn kiêu ngạo tự cao, nhưng năng lực và trí tuệ có hạn.
Không những liên tục thất bại mà còn bị người khác lợi dụng, cuối cùng đẩy tập đoàn Kiều thị và nhà họ Kiều vào cảnh suy tàn.
Theo ký ức của nguyên chủ, hắn vừa du học về không lâu đã vào công ty. Với hai anh trai, hắn chỉ mới chiếm đoạt được chức vụ trưởng phòng kế hoạch của anh hai.
Với Cố Diệp, hắn chỉ có một lần cãi vã, và đó là khi say rượu.
Vì vậy, tình hình vẫn chưa đến mức tồi tệ.
Kiều Dương dập tắt điếu thuốc, thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần sống như con cá mặn nằm không mỗi ngày giống như ở thế giới trước, sẽ không gây họa cho Kiều thị, càng không đến mức phải tự sát.
Khách sạn là tài sản của nhà họ Kiều, khi Kiều Dương trở lại sảnh tiệc, hắn nghe thấy vài nhân viên phục vụ nhỏ giọng bàn tán về chuyện nhà họ Kiều:
"À đúng rồi, nghe nói đại thiếu gia nhà họ Kiều sắp dọn ra khỏi biệt thự."
"Á? Tại sao vậy?"
"Nghe A Hành ở biệt thự Kiều gia nói, tam thiếu gia tự coi mình là chủ nhân, sai bảo người giúp việc, còn thường xuyên đánh người."
"Còn nghe nói tam thiếu gia mua bốn chiếc xe, ngang nhiên chiếm tám chỗ đậu xe, chỉ để đẩy đại thiếu gia và nhị thiếu gia ra ngoài."
"Á! Một thiếu gia hào môn, sao có thể làm chuyện thấp hèn như vậy, muốn tranh giành gia sản cũng không phải kiểu đó chứ."
"Thủ đoạn tồi tệ thì sao, chẳng phải vẫn đẩy được đại thiếu gia ra ngoài. Tam thiếu gia thế này cũng coi như thành công rồi, hứ."
Kiều Dương: ...
Xem ra tình hình cũng không tốt đẹp gì.
*
Biệt thự nhà họ Kiều nằm ở trung tâm thành phố S, trong khu đô thị phồn hoa mà từng tấc đất đều đắt đỏ, khu nhà cũ của nhà họ Kiều chiếm diện tích hơn ba mươi mẫu.
Từ trên trực thăng nhìn xuống, phong cảnh của biệt thự như một ốc đảo vườn hoa bị bao quanh bởi những tòa nhà chọc trời, bên trong có đình đài lầu các, núi giả hồ sen, cảnh sắc tuyệt đẹp.
Bởi vì nhà họ Kiều là dòng dõi nho thương, từ tổ tiên đã bắt đầu cư trú tại đây.
Khu biệt thự này đã có lịch sử hơn trăm năm. Dù ba mươi năm trước đã được xây dựng lại, nhưng vẫn giữ được vẻ cổ kính, mang đậm nét thanh tao và sang trọng.
Trong một căn phòng trên tầng hai của biệt thự, ánh nắng chiếu qua khe hở của rèm cửa dày, rọi những tia sáng vàng óng vào người đang ngủ trên giường.
Người đàn ông đẹp trai mang theo vẻ nhợt nhạt của buổi sáng, mái tóc rối bù, đôi mắt ngái ngủ nhìn quanh căn phòng, vẻ mặt mờ mịt.
Đây là đâu?
Khi học năm hai đại học, Kiều Dương từng được mời tham dự lễ trao giải Kim Khúc. Đêm đó, căn phòng tổng thống mà ban tổ chức sắp xếp cho hắn là phòng sang trọng nhất mà hắn từng ở.
Nhưng so với căn phòng trước mắt, nó chỉ là hàng nhái cao cấp.
Căn phòng này trang trí theo phong cách kết hợp giữa hiện đại và cổ điển, thanh tao mà không kém phần xa hoa.
Xung quanh là những món đồ nội thất tinh xảo, thảm len dày trên sàn, đồ trang trí bằng gỗ trắc tỏa ra hương thơm dễ chịu, từng món đồ lớn nhỏ đều mang giá trị không nhỏ và ý nghĩa sâu sắc.
Phải mất một lúc Kiều Dương mới nhớ ra: hắn đã xuyên sách, hiện tại thân phận là tam thiếu gia của một gia tộc hào môn trong tiểu thuyết.
Và hắn còn có một thân phận khác.
Trưởng phòng kế hoạch của tập đoàn Kiều thị, lãnh đạo gần nghìn nhân viên dưới quyền.
Kiều Dương đau khổ xoa đầu.
Hắn chỉ là một sinh viên âm nhạc bỏ học giữa chừng, dựa vào một quán bar để sống qua ngày, hoàn toàn không biết gì về thương trường.
Phải làm sao để qua mặt đây!