Căn hộ của Cố Diệp.
Trong màn hình giám sát trước cửa nhà, đèn thang máy sáng lên, không lâu sau một người đàn ông bước ra từ bên trong.
Hắn cúi đầu, bước chân nhẹ nhàng, qua màn hình cũng có thể thấy rõ tâm trạng sa sút.
Cảnh Huy cười khẽ: “Thiếu gia bé bỏng đã về rồi, nhìn bộ dạng có vẻ như là bị anh trai mắng.”
Cố Diệp liếc nhìn hỏi: “Bên đó tình hình thế nào?”
Cảnh Huy báo cáo: “Họ nói, Kiều lão đại vừa bước vào đã làm cho một đám tiểu tử sợ chết khϊếp, Lương Vĩ bị đánh mà không dám hé răng.”
“Họ còn nói, Kiều lão đại trên đường đi đã mắng tiểu thiếu gia suốt.”
Cảnh Huy thở dài: “Cũng chẳng trách Kiều lão đại tức giận, tiểu thiếu gia vì muốn gặp tình nhân mà suýt nữa rơi vào bẫy của người ta.”
“Nếu không phải chúng ta phát hiện và báo cho Kiều lão đại, thì sáng mai đã có một vụ bê bối của nhà họ Kiều rồi.”
Cố Diệp tiếp tục cắm đầu vào công việc: “… tiểu thiếu gia không biết lo nghĩ gì cả.”
Hơn nửa tiếng sau, trên màn hình giám sát tĩnh lặng, đèn thang máy lại lóe sáng, không lâu sau một nam sinh trẻ trung mảnh khảnh bước ra.
Cậu bé xách theo vài túi lớn nhỏ, đứng ngoài thang máy nhìn trái nhìn phải, mặt đầy vẻ hoang mang.
Cảnh Huy ngạc nhiên: “Cậu này không phải là tình nhân nhỏ của Kiều tam thiếu sao? Sao lại đuổi đến tận nhà vậy?”
Đang làm việc, Cố Diệp nhìn qua.
Dưới màn hình giám sát, cậu bé mang vẻ lo lắng nhìn qua nhìn lại giữa hai cánh cửa phòng.
Lúc này, Kiều Dương mở cửa bước ra.
Kiều Dương dường như vừa tắm xong, tóc còn ướt, rối tung trên đầu, trên người mặc áo choàng tắm rộng sọc xám trắng.
Áo choàng không che kín, để lộ một đoạn cánh tay và bắp chân dưới màn hình giám sát lấp lánh ánh sáng trắng lạnh.
Hắn mặt mày thoải mái nói gì đó với cậu bé.
Nhưng cậu bé lại rất sợ hắn, không ngừng cúi đầu xin lỗi.
Sau đó đặt các túi xuống rồi quay người định rời đi, còn vô tình ngã oạch xuống đất.
Khi đứng dậy, cậu bé không màng đến đau đớn, bỏ chạy như thể trốn vào trong thang máy, luống cuống bấm nút xuống tầng.
Nhưng vì không có thẻ của chủ nhà nên không thể khởi động, cửa thang máy mở toang không nhúc nhích.
Gương mặt hoảng loạn của cậu bé càng thêm kinh hoàng, trốn trong góc thang máy, như một con thỏ nhỏ sắp bị cáo bắt, tuyệt vọng và bất lực.
Kiều Dương đứng bên ngoài thang máy, tay nhét vào túi áo choàng tắm, nghiêng đầu nhìn con thỏ nhỏ hoảng sợ, mày khẽ nhíu, nói gì đó.
Trông giống hệt như… ép buộc một cậu trai nhà lành.
Cảnh Huy lo lắng không yên: “Tiểu thiếu gia này… sẽ không bắt nạt người ta chứ?”
Cố Diệp nhìn vào màn hình.
*
Hóa ra, Kiều Thiên Thành thấy trời tối rồi mà Kiều Dương vẫn chưa về nhà. Bèn gọi điện hỏi Lưu Văn, mới biết được tam thiếu gia thực sự đã dọn ra ngoài.
Con trai rời nhà, người cha già lòng đầy buồn bã.
Nhưng tình hình hiện tại, tam thiếu gia dọn ra ngoài quả thực có thể làm dịu mối quan hệ giữa các anh em.
Ông thở dài đi đến phòng của tam thiếu gia, phát hiện bộ vest đi làm và các món đồ nhỏ yêu thích như đồng hồ, kẹp cà vạt của tam thiếu gia đều chưa mang đi.
Ngay lập tức, ông thu dọn lại, còn bảo đầu bếp trong nhà làm vài món điểm tâm và đồ ăn khai vị mà tam thiếu gia thích, thu xếp vài túi lớn nhỏ, cử A Hành đem đến cho Kiều Dương.
A Hành: T.T
Buổi sáng hắn vừa chơi xấu tam thiếu gia, kết quả còn bị tam thiếu gia bắt gặp ngay tại trận.
Dù lúc đó tam thiếu gia không vạch trần, nhưng với tính cách của tam thiếu gia thì chắc chắn sẽ không tha cho hắn.
Lệnh của ngài Kiều, A Hành không dám trái, chỉ có thể cắn răng đem đồ đến.
Đưa đồ cho Kiều Dương xong liền quay người chạy đi, không ngờ trượt chân ngã mạnh xuống sàn đá cẩm thạch cứng, đập đầu chảy máu.
Hắn không để ý đến đau đớn, quay người vội vào thang máy, nhưng sao bấm mãi không được!!!!
Kiều Dương nhìn hắn chậc một tiếng: “Cậu chạy gì vậy. Trên đầu cậu có vết thương, qua đây để tôi xem.”
A Hành trốn trong góc thang máy, sợ đến mức gần như muốn khóc:
“Tam thiếu gia, đầu tôi không sao. Xin ngài cho tôi về được không? Tôi sai rồi, sau này tôi không dám hại ngài nữa, xin ngài tha cho tôi.”
Kiều Dương: …
Trong ký ức, nguyên chủ thực sự thường xuyên đánh mắng A Hành.
“Cậu đừng sợ, giờ bên ngoài gió lớn, thời tiết lại khô. Vết thương trên đầu cậu không thể để vậy được, để tôi xử lý giúp cậu.”
Giọng hắn mềm mại, hoàn toàn không có chút hung hãn nào như trước.
Nhưng A Hành bán tín bán nghi, luôn cảm thấy vào nhà Kiều Dương rồi sẽ không còn sống mà ra.
Nhưng cũng biết, tam thiếu gia không cho phép, hắn không thể rời đi.
Bất đắc dĩ, A Hành run rẩy đi theo.
---
Cảnh Huy: “Vào nhà rồi?”
Hắn rất lo lắng cậu bé đó sẽ bị Kiều Dương làm gì, nhìn Cố Diệp hỏi: “Thế này phải làm sao?”