"Ô, Kiều thiếu, sao lại ở đây? Hôm nay chúng tôi tổ chức tiệc cho cậu mà, mọi người đều đang đợi cậu đấy. Hơn nữa hôm nay còn có món quà đặc biệt dành cho Kiều thiếu."
Lương Vĩ trong bữa tiệc chúc mừng của Cố Diệp không thể nhìn thấy Kiều Dương bị mất mặt, trở về vẫn luôn khó chịu, cùng vài người bạn bàn bạc tổ chức bữa tiệc này.
Vừa có thể vui chơi thoải mái, lại có thể trêu chọc Kiều Dương.
Kiều Dương đáp nhẹ nhàng: "Quà gì?"
Lương Vĩ cười bí hiểm: "Tôi đã chuẩn bị một người cho Kiều thiếu, lần này chắc chắn khiến Kiều thiếu bất ngờ."
Trong tiểu thuyết gốc, Lương Vĩ và những người này đã không ít lần kích động Kiều Dương làm những điều ngu ngốc.
Và nguyên chủ bị lợi dụng và hãm hại mà không hề hay biết, từng chút một bị họ bôi nhọ danh tiếng, lần này lại làm mất mặt gia đình họ Kiều giàu có lâu đời.
Kiều Dương cười lạnh trong lòng: Nếu không để họ biết tính cách hiện tại của hắn, e rằng sau này họ vẫn sẽ quấy rầy hắn.
Hắn khẽ cười: "Thế thì, đi thôi."
Người đàn ông khẽ ngẩng cằm, đôi mắt phượng sắc bén khẽ nheo lại như lưỡi dao cong cong, mang theo vẻ không dễ đoán.
Lương Vĩ cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.
Ngây người nhìn Kiều Dương, cho đến khi hắn đi đến trước mặt mới kịp phản ứng.
Như thể bị lép vế, Lương Vĩ nghiến răng bực bội: Cứ ra vẻ đi, chờ xem ngày mai mày khóc thế nào!
Trong phòng VIP lớn nhất tầng bốn là sân khấu chính của Lương Vĩ và đám bạn.
Bên trong mờ ảo, khói thuốc lá vương vấn, bên cạnh mỗi công tử nhà giàu là những cô gái ăn mặc hở hang và những chàng trai trẻ có làn da trắng nõn.
Kiều Dương nhíu mày, tìm một góc trống ngồi xuống, thẳng thừng hỏi: "Nói đi, chơi cái gì?"
Lương Vĩ liền đẩy một chàng trai trẻ tới, miệng nở nụ cười đắc thắng: "Sao nào? Anh em tìm người cho cậu, được chứ?"
Chàng trai không cao lắm, nhưng có khuôn mặt thanh tú, dáng người cân đối. Bộ đồ bó sát làm nổi bật eo thon và mông cong của cậu ta.
Nhưng biểu hiện co ro và động tác không tự nhiên cho thấy cậu ta không quen với môi trường này.
Cậu ta cúi đầu liếc nhìn Kiều Dương một cái, rồi nhanh chóng tránh đi.
Kiều Dương ngước mắt nhìn Lương Vĩ: "Ý gì đây?"
"Không phải chứ!?"
Có người bên cạnh cười kêu lên, nhắc nhở hắn:
"Kiều thiếu sao quên người này nhanh vậy?"
"Cậu ta là Mạc Vũ, người mà anh theo đuổi hồi cấp ba! Nhớ kỹ lại đi."
"Kiều thiếu lúc đó chính vì cậu ta mà bị gửi ra nước ngoài."
Kiều Dương: ...
Hắn nhớ ra rồi.
Nguyên chủ hồi cấp ba thích một chàng trai tên Mạc Vũ.
Tính tình kiêu ngạo, lại có chút cố chấp, thích ai là bắt đầu theo đuổi ráo riết, ngày nào cũng tặng quà. Ép người ta phải chấp nhận mình.
Mạc Vũ không đồng ý, liền bị hắn mắng chửi, suýt bị đánh.
Mạc Vũ nhát gan, lại không dám phản kháng vì sợ quyền thế của nhà họ Kiều. Cuối cùng để tránh xa nguyên chủ, cậu ta không dám đến trường, nhưng nguyên chủ lại chạy đến nhà cậu ta quấy rối.
Chuyện này bị Kiều Thiên Thành biết, ông nổi giận lôi đình, dạy cho nguyên chủ một bài học, để ngăn cản hắn tiếp tục quấy rầy Mạc Vũ, liền ném hắn ra nước ngoài.
Kiều Dương không nói nên lời: Đây là chuyện gì vậy!
Nguyên chủ còn bao nhiêu rắc rối để hắn phải thu dọn nữa đây!
Mạc Vũ đứng bên cạnh Kiều Dương, căng thẳng và lúng túng xin lỗi: "Kiều Dương, không, Kiều thiếu, hồi đó tôi còn nhỏ, không hiểu chuyện, mong anh thứ lỗi."
Kiều Dương tránh khỏi cậu một chút, nhẹ giọng nói: "Không, lúc đó là tôi làm sai khiến cậu phải nghỉ học, người nên xin lỗi là tôi."
Mạc Vũ ngẩn ra, lại vội vàng xua tay nói: "Không không không, tất cả đều là tại tôi không biết điều, phụ lòng yêu mến của Kiều thiếu."
Nói xong, cậu cầm lên một chai whisky bên bàn, rót vào một ly thủy tinh đáy tròn có sẵn đá, hai tay nâng lên đưa cho Kiều Dương.
Kiều Dương không nhận.
Hắn nhìn thấy tay của Mạc Vũ đang run.
Còn trong khoảnh khắc rượu đổ ra, hắn thấy có chút tạp chất nhỏ, làm cho màu hổ phách của whisky cao cấp trở nên khó chịu.
Khi Kiều Thịnh mở quán bar, hắn mới mười ba tuổi.
Để tiết kiệm tiền thuê nhà, hai anh em từ căn hộ thuê chật chội chuyển lên sống trên tầng của quán bar.
Trong con hẻm tối tăm, thường xuyên có tiếng cãi vã, tiếng đánh nhau, tiếng hét khóc xé tan sự yên tĩnh của đêm.
Bạo lực và du͙© vọиɠ khiến người thường phải tránh xa, chỉ có những người đàn ông máu nóng, những phụ nữ quyến rũ uốn éo, họ bị thuốc lá và rượu làm tê liệt thần kinh, buông thả trong nơi này.
Kiều Dương đã trải qua thời niên thiếu trong môi trường đó.
Kiều Thịnh pha chế rượu bên ngoài, vui đùa với đủ loại khách hàng. Hắn ngồi sau quầy làm bài tập và chơi piano.
Ban ngày nhàm chán, Kiều Thịnh dạy hắn nhận biết các loại rượu và cách pha chế.
Nhưng Kiều Thịnh không cho hắn uống, hắn chỉ có thể nhận biết các loại rượu qua màu sắc, mùi hương và sự thay đổi màu sắc khi pha chế.
Lâu dần, hắn có thể nhạy bén nhận ra trong rượu có gì chỉ qua thị giác và khứu giác.