Trên chiếc ghế sofa đơn màu xanh biển, một người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi dựa nghiêng.
Hắn mặc áo len trắng rộng rãi, quần jean đen và đôi bốt da cao quá mắt cá chân, đôi chân dài gác chéo thoải mái.
Tóc hơi dài che qua tai, đeo kính râm đen che nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra sống mũi thẳng, đôi môi mím chặt và chiếc cằm góc cạnh.
Một cô gái nhỏ cột tóc đuôi ngựa mang trà đến, nhẹ nhàng đặt trên bàn nhỏ cạnh người đàn ông: "Kiều tiên sinh, mời uống trà."
Người đàn ông ngồi thẳng lại một chút, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn."
Dáng vẻ xa cách bỗng trở nên dịu dàng hơn một chút, khuôn mặt cô gái nhỏ hơi đỏ lên: "Không, không có gì. À... Đạo diễn Từ sắp đến rồi, Kiều tiên sinh có gì dặn dò cứ nói."
Người đàn ông khẽ gật đầu: "Được rồi."
Cô gái nhỏ đi ra ngoài, đúng lúc gặp Từ Đồ quay lại: "Đạo diễn Từ, Kiều tiên sinh đang đợi anh."
Từ Đồ: "Biết rồi."
Cô gái nhỏ mang theo chút hưng phấn vui vẻ, hỏi tiếp: "Kiều tiên sinh cũng là ngôi sao sao? Sao chưa từng thấy qua, người thật ngầu quá."
Từ Đồ lắc đầu, cười nói: "Là bạn học đại học của tôi, tên Kiều Dương. Tuy không phải ngôi sao, nhưng nhạc hắn viết thời đại học đã đoạt giải Kim Khúc. Lần này mời hắn đến, là để viết nhạc mở đầu cho phim mới "Tranh Phong" của chúng ta."
"Kiều Dương? Trong phim không phải có một pháo hôi tam thiếu gia cũng tên Kiều Dương sao?"
Cô gái nhỏ cười ngây ngô: "Trường hợp này chẳng phải gọi là "cảnh báo xuyên sách, xin đọc kỹ tình tiết" sao?"
Từ Đồ nhìn cô một cái, không hài lòng: "Đừng nói linh tinh, cô đọc kịch bản chưa? Biết kết cục của nhân vật đó thảm thế nào không?"
Nói xong liền đẩy cửa vào, thấy người đàn ông trên sofa, hắn cười nhạo: "Kiều Dương, lâu ngày không gặp, bộ dáng làm màu vẫn không đổi."
Kiều Dương không nói gì, ngón tay móc kính râm lên trán, để lộ đôi mắt phượng dài hẹp sáng rực và... hai quầng thâm đậm.
Từ Đồ phì cười: "Cậu là thức suốt đêm xem "Tranh Phong" sao?"
Đôi mắt bị kính râm che lại, không thấy rõ cảm xúc, chỉ có đôi môi đẹp khẽ nhếch, giọng nói vẫn nhạt nhẽo: "Không có gì đáng xem. Một đêm không ngủ là vì viết nhạc cho cậu, lâu rồi không đυ.ng, tay đã gỉ."
"Không đáng xem? Không thích nhân vật phụ Kiều Dương trong đó chứ gì."
Từ Đồ cười lớn: "Tên giống cậu, tính cách thì hoàn toàn khác, một kẻ luôn tìm cách hại hai anh trai, cậu lại đối xử tốt với anh trai mình..."
Nói được nửa chừng, đột nhiên ngừng lại.
Từ Đồ ho khan một tiếng, thăm dò hỏi: "Cậu bây giờ thật sự chỉ trông quán bar, bỏ viết nhạc rồi sao?"
Đôi mắt bị kính râm che đi, không thấy rõ cảm xúc, chỉ có đôi môi đẹp khẽ nhếch, giọng nói vẫn nhạt nhẽo: "Bỏ thì chưa. Chẳng phải vẫn nhận việc của cậu sao."
"Cậu biết tôi muốn khuyên cậu gì mà."
Từ Đồ bất lực lắc đầu, thở dài: "Thôi không nói nữa. Đi, lâu rồi không gặp, chúng ta đi uống một ly."
Hai người là bạn thân đại học, chỉ là sau khi Kiều Dương bỏ học năm hai thì ít gặp nhau. Khi gặp lại, luôn có rất nhiều chuyện để nói.
Nói chuyện một lúc, Từ Đồ bắt đầu kể về phim: "Nhân vật Kiều Dương trong phim, tuy đã tự tử nhảy lầu từ rất sớm, nhưng khi quay cần phải dốc sức diễn xuất."
"Phải dùng rất nhiều chi tiết làm nền để làm nổi bật sự ngu ngốc và xảo quyệt của Kiều Dương, từ đó làm cho ánh sáng của nam chính Cố Diệp càng thêm sáng lạn và anh minh chính trực."
Kiều Dương lơ đãng rót nước chanh và soda vào nửa ly whisky, khuấy nhẹ vài cái rồi đẩy cho Từ Đồ:
"Dừng lại! Đừng cứ lấy tên của tôi mà gán cho cái nhân vật đó, đoàn phim có thể đổi tên của hắn không?"
Từ Đồ uống quá nhiều, cầm ly rượu không vững, lưỡi líu lại mà than thở: "Tôi biết, cậu không ưa hắn, chỉ vì hắn hại anh trai mình.”
“Cậu không thể quên được anh trai cậu, bao nhiêu năm rồi, vẫn bám lấy cái quán bar tồi tàn đó, cậu sống như vậy có ý nghĩa gì không..."
Gặp lại bạn cũ luôn khiến người ta hồi tưởng lại những chuyện xưa, thêm chút buồn man mác. Kiều Dương vốn luôn kiểm soát được mình cũng uống thêm vài ly.
Khi về nhà, hắn gọi tài xế riêng, báo địa chỉ rồi loạng choạng ngồi lên ghế phụ.
Trong xe đang phát một bài hát thịnh hành. Trong nhịp điệu sôi động của đủ loại nhạc cụ hòa âm, trong đầu hắn chỉ có một chuỗi nốt nhạc của giai điệu chính nhảy múa.
Hắn đắm chìm trong đó, buồn ngủ lơ mơ.
Đột nhiên, tầm nhìn tối sầm, ngoài cửa sổ xe, một chiếc xe tải lao thẳng về phía hắn. Hắn kinh hãi mở to mắt, nhưng không kịp kêu lên.
Tiếng phanh xe chói tai đột ngột vang lên, cơ thể hắn bị xóc mạnh, tiếp theo là một tiếng nổ kinh hoàng phá tan sự yên tĩnh của cả thành phố.
"Dương Dương... đừng buồn, anh chỉ đến một thế giới khác, đợi em..."
*