Tô Khiết trở về thấy bên người bệ hạ có thêm một cái đuôi nhỏ lắc lư theo sau như hình với bóng. Hửm? Bệ hạ có dẫn người này theo à?
Bạch Truy Thiên đang đi xem luyện binh còn Tố Liên lại đi theo phía sau hắn tò mò ngó xem những nơi khác. Bạch Truy Thiên như mẹ già sợ lạc con nhỏ, người đi phía trước nhưng tay lại nắm tay người phía sau, sợ không chú ý sẽ lạc mất sen nhỏ.
"Bệ hạ, vị công tử này…?" Tố Khiết đưa mắt nhìn y, nhận thấy ánh mắt tìm tòi y có chút xấu hổ núp sau lưng Bạch Truy Thiên, chỉ lộ ra đôi mắt tròn đen láy nhìn Tô Khiết.
Tố Khiết: (ӦvӦ。)
Đáng yêu thật, con cái nhà nào thế không biết.
Nhìn tuổi vẫn còn là đứa trẻ a.
Bạch Truy Thiên che lấp tầm mắt Tô Khiết, rất tự nhiên nói: "Phu nhân trẫm."
Tô Khiết:.....?!
Tô Khiết trợn mắt, vị này có trong hậu cung hả? Hình như đâu có, bệ hạ trước giờ vẫn là con sói cô độc mà lấy đâu ra hoa bên gối?
Tố Liên đỏ bừng mặt, hắn nói cái gì vậy?!
"Khụ, khụ….bệ hạ chuyện này không thể đức được." Mấy lão già trong triều mà biết được chuyện này, sợ là sẽ gây khó dễ cho bệ hạ.
Nhưng Bạch Truy Thiên há để cho đám lão già đó can thiệp? Mơ mộng cũng không có đâu!
"Trẫm nghiêm túc. Chờ trở về lập tức lập hậu." Bạch Truy Thiên nâng cằm sen nhỏ, hôn lên môi y trước mặt Tô Khiết.
Tố Liên: (//∇//)
".........." Ta không đến xem các ngươi ân ái. Tô Khiết day day cái trán, chuyện bệ hạ thích nam tử hắn đã biết từ lâu chỉ là vị công tử này còn….khá nhỏ, bệ hạ đây là muốn trâu già gặm cỏ non?
"Bệ hạ, chuyện này nói sau. Ta có tin mới về Bắc Cương đây." Tô Khiết trở lại bộ dáng căng thẳng nói.
"Ừm. Vào trướng." Bạch Truy Thiên dắt tay Tố Liên đi trước, hai người tay trong tay đi vào doanh trướng.
Tô Khiết:.......
_ _ _
"Thế nào?." Bạch Truy Thiên ngồi trên ghế chính giữa phòng, Tố Liên lại một phát ngồi lên đùi hắn, người tựa vào lòng hắn, đưa lưng về phía Tô Khiết.
Sen nhỏ trong lòng giãy giụa muốn xuống, không ngừng ngắt nhéo hắn đòi xuống. Bạch Truy Thiên đưa miệng đến bên tay y: "Còn giãy liền nói ông ấy biết ngươi là sen tinh."
Tố Liên: ∑d(°∀°d)
Người trong lòng liền ngoan ngoãn lại, để yên mặt hắn muốn làm gì thì cứ làm. Bạch Truy Thiên lấy một miếng bánh ngọt cho y ăn, để có miếng bánh này hắn phải dặn người chạy vượt qua thành trì cách chỗ này một ngày đường mới có. Sen nhỏ gặm gặm miếng bánh, có lẽ nó hơi cứng răng sen nhỏ cắn không đứt đành gặm cho nó mềm mói có thể ăn được.
Bạch Truy Thiên nhìn một màn này trong lòng nhen nhóm một suy đoán. Lấy tay bóp cằm sen nhỏ buộc người há miệng ra, ánh mắt hắn nhìn vào bên trong. Quả nhiên, người này vẫn còn nhỏ, ngày cả….răng sữa cũng còn.
Tố Liên:.?
Gì vậy, xem miệng y làm gì?
Bạch Truy Thiên thờ dài ấn đầu y vào ngực xoa xoa đầu, trẻ con a. Hắn nhặt phải một hoa sen tinh dù hóa người thành thiếu niên mười sáu tuổi nhưng ngay cả răng sữa cũng còn.
"Cứng quá bỏ đi, lần khác ta kêu ngươi mua cái mềm hơn cho ngươi." Hôn lên trán sen nhỏ, hắn sợ người này còn gặm bánh sẽ gãy cả răng sữa mất.
"Cũng không cứng lắm." Gặm gặm nãy giờ đã mềm được một góc nhỏ, Tố Liên liếʍ liếʍ hai cái răng cửa của mình sau đó cắn ăn phần mềm của bánh, cúi đầu xuống dùng sức gặm a gặm a.
Tô Khiết nhìn một màn này:........
Khốn kiếp, các ngươi còn nhớ sự hiện diện của ta không hả?!
"Bệ hạ, Bắc Cương có động tĩnh e là sắp chiến một trận với chúng ta trước khi mùa đông đến." Tô Khiết thấy bệ hạ cuối cùng cũng nhìn mình liền nhanh miệng báo cáo nhanh, ông không muốn ở đây xem ân ái của hai gã đực rựa đâu.
"Hửm? Nôn nóng như vậy?." Bạch Truy Thiên vừa nói cái tay đặt bên mông của Tố Liên nhè nhẹ vỗ như dỗ hài tử.
Tố Liên không quan tâm cái tay sàm sỡ sen đó của hắn, hiện tại y chỉ lo gặm bánh của mình. Dù hơi cứng nhưng bánh vừa ngọt ngào hương vị cũng không tệ.
"Tình báo báo cáo, hai hôm nay chúng luyện gập binh rấp rút, tên nỏ, kiếm, thương đều chuẩn bị đủ trên xe ngựa chủ chờ xuất phát." Tô Khiết nhíu mày nói, ông muốn chơi một trận khô máu với đám này giải tỏa cơn tức mấy hôm trước. Trò hạ độc hèn hạ như vậy cũng nghĩ ra thật xảo quyệt!
Bạch Truy Thiên trầm ngâm suy nghĩ, nhớ tới vấn dề trong nước có độc hỏi: "Tra ra được nội gián chưa?."
Nói đến việc nước trong doanh có độc thì chắc chắn có kẻ phản bội.
"Vẫn chưa, manh mối bị cắt khúc rồi cần chút thời gian." Tô Khiết rất muốn biết là kẻ nào hạ độc, đừng để ông bắt được nếu không đừng trách ông ta ác độc.
"Tiếp tục điều tra, phải đào cho ra được kẻ phản bội. Dặn dò xuống dưới tăng cường luyện tập chuẩn bị xuất chiến!." Bạch Truy Thiên ánh mắt tối lại, tràn ngập sát khí. May mắn Tố Liên bị ấn vào trong ngực mà gặm bánh cũng không phát hiện hắn có gì khác thường nếu không hoa sen nhỏ bé như y chắc chắn bị dọa sợ đến biến thành nguyên hình.