Khi tôi đến bệnh viện, Tần Nhiên đang chổng mông nằm lì trên giường, lẩm bẩm gì đó một mình.
Tôi đẩy cửa vào, Tần Nhiên tưởng tôi là hộ lý nên không quay đầu lại mà kêu: “ Có thể rót giúp tôi cốc nước sao?”
Tôi rót cho anh chén nước, anh ấy ngẩng đầu nhìn thấy là tôi, trực tiếp từ trên giường nhảy dựng lên, một giây sau vội ôm cái mông đau đớn rêи ɾỉ.
Tôi nhanh chóng bước tới đỡ anh ấy, đặt anh nằm xuống giường cẩn thận.
Tôi hơi tức giận: “Anh làm phẫu thuật sao không nói với em?
Anh lẩm bẩm: “ Anh thấy xấu hổ … Vợ ơi, anh hỏi bác sĩ rồi, thực sự là do anh ăn quá nhiều đồ cay mới bị táo bón, không bẩn chút nào … nên... đừng ghét bỏ anh …”
Tôi cầm khăn lau mồ hôi trên trán anh, trong lòng cảm thấy bùi ngùi.
Sau đó, chúng tôi im lặng hồi lâu, tôi uống nhiều rượu, có chút say, nhẹ nhàng chọc chọc vai Tần Nhiên, giọng buồn buồn: “Giả sử thế giới chúng ta đang sống là một cuốn tiểu thuyết, anh là nam nhị trong quyển truyện đó, sự xuất hiện của em đã vi phạm quy tắc của thế giới này, nên sau khi bị em trêu chọc, anh đã kết hôn với em. Nhưng giờ nữ chính xuất hiện, chắc chắn anh sẽ bị nữ chính thu hút, vì nữ chính mà ly hôn với em. Cho nên, nếu anh muốn ly hôn thì nhất định phải nói cho em sớm.”
Tôi càng nói càng thấy loạn, cuối cùng thậm chí tôi còn không biết mình đang nói cái gì.
“Tô Tô”, Tần Nhiên nói với giọng điệu tự nhiên, “Đây là lý do em đòi ký hiệp nghị với anh à? Sợ anh vì cái gì đấy gọi là nữ chính mà ly hôn với em? Em sẽ rơi vào kết cục tiền mất tật mang?”
Ta gật đầu lại lắc đầu, cãi lại: “Em sẽ không bao giờ để mình rơi vào hoàn cảnh như vậy!”
Tần Nhiên cười khẽ, phụ họa tôi: “Vâng đúng rồi, em là một cô gái nhỏ giàu có, nhiều tiền.”
Tần Nhiên sờ đầu tôi, giọng trêu tức: “Em biết không, đàn ông khi uống nhiều rượu có một số chức năng không dùng được. Cho nên ngày đó anh không uống nhiều, anh tự nguyện vì anh thích em.”
Đầu óc tôi có chút mơ hồ... Tần Nhiên lại nói thích tôi.
Tần Nhiên từ trong ngăn kéo lấy ra một hộp nhẫn, đeo nhẫn vào tay tôi.
Tôi nhận ra chiếc nhẫn này, hai tuần trước nó được bán đấu giá và được mua đi với số tiền lên tới 300 triệu, bây giờ lại được đeo trên ngón áp út của tôi.
Ba trăm triệu thật sự rất nặng …
“Anh luôn muốn mua chiếc nhẫn này cho em làm nhẫn cưới, sau khi đấu giá được nó anh định chuẩn bị một lễ cầu hôn thật hoành tráng bù cho em, nhưng không ngờ … “ Anh gãi đầu ngượng ngùng, nói lắp bắp: “ Không ngờ .. anh lại bị thế này …”
Tôi nhìn chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay, cười ngốc nghếch: “Không sao đâu, chiếc nhẫn kim cương 300 triệu này sẽ an ủi em.”
“Lương Vị Tô …”
Mắt tôi dần trở nên mơ màng: “Hả?”
“Anh sẽ không ly hôn với em đâu.”
Tần Nhiên hôn tôi, lại nắm tay tôi và hôn lên ngón tay.
“Anh muốn ở bên cạnh em, không chết không rời.”
“Anh không quan tâm đến bất cứ ai gọi là nữ chính, trong thế giới của anh, em là nữ chính duy nhất/”
[ hết ]