“Đừng dừng lại.” Lư Bách thấy bước chân của người phía trước hơi chần chừ, không khỏi thấp giọng trách.
Nếu là bình thường, những người này thật sự không có tư cách làm “mồi nhử”, bởi vì “mồi nhử” không được phép có cảm xúc sợ hãi và ý muốn rút lui.
"Anh, anh Lư" người phía trước run rẩy quay lại: "Anh có nghe thấy tiếng gì không? ù ù, ù ù."
Lư Bách không nghe thấy gì, anh ta nghi ngờ người trước mặt không muốn đi vào, cố ý kiếm cớ.
Ngay lúc Lư Bách định mở miệng răn dạy, thì một biến cố đột ngột phát sinh!
Một tiếng hét xé toang màn sương mù.
"A! Có cái gì đó đâm vào tôi!"
"Tôi cũng bị đâm! Đau quá, anh Lư, giúp tôi ——"
“…”
Từ phía sau?!
Lư Bách quay đầu lại, đầu ngón tay nổi lửa đỏ, anh ta nhẹ nhàng vung tay về hướng phát ra tiếng hét, trong phút chốc, một quả cầu lửa khổng lồ gầm lên, vυ"t đi đến đâu ánh sáng lóe lên đến đó, nhưng không làm bất cứ ai bị thương.
Ánh lửa tỏa ra sáng như ban ngày, Lư Bách đến giờ mới phát hiện ra sương mù vây quanh bọn họ từ khi bước vào căn bản không phải sương mù, mà là những con ong, chúng nhỏ như kim, kết bè kết phái dày đặc, tạo ra một màn sương mù!
Không biết đàn ong đã lượn lờ ở đỉnh đầu bọn họ được bao lâu, chúng lơ lửng chờ thời cơ để một phát gϊếŧ hết bọn họ.
Ngọn lửa của Lư Bách dù nhanh đến đâu cũng không thể nhanh bằng những con ong đột biến đói khát này.
Đàn ong lập tức xông lên, ngòi ong sắc nhọn dễ dàng đam xuyên qua thân thể, hút máu. Trong chớp mắt, thân thể hai người bị đàn ong hút máu biến thành một làn da khô quắt, những người còn lại chưa kịp phản ứng, chỉ thấy đầu kia sợi dây đã rũ xuống.
Trong vòng chưa đầy 20 phút kể từ khi tiến vào khu vực ô nhiễm cấp S, bọn họ đã mất đi vài người.
Đàn ong ăn xong nhanh chóng hợp thành một cụm bay lên không trung, ngọn lửa của Lư Bách chỉ đốt cháy những con ong đột biến ở phía ngoài cùng.
Nhưng chúng, đã bị hành động của Lư Bách chọc giận.
"Ong ong."
"Buzz buzz buzz."
"Buzz buzz buzz."
“...”
Tiếng đập cánh rõ ràng nhưng không theo quy tắc, như có người thả hàng trăm ngàn cái loa đang kéo đang rít vào xung quanh, tai con người khó có thể chịu được mức tần số này. Lư Bách cảm giác được trong tai có chất lỏng chảy ra, không cần nhìn cũng biết đó là máu.
Anh ta vội vàng ra lệnh: “Cắt dây, đếm ngược ba, hai, một, tìm tòa nhà gần nhất để trốn!”
“Ba!"
“Hai!"
Giọng nói đột ngột dừng lại.
Lư Bách kinh ngạc nhìn đàn ong bay đi.
Cùng lúc đó, một bóng người mơ hồ xuất hiện ngay trước mặt Lư Bách.
Nhưng anh ta không thấy vui chút nào.
Trong khu vực ô nhiễm không thể chỉ có một loại sinh vật biến dị, có thể khiến đàn ong kiêng kị đến thế, thân phận hẳn không thể đơn giản
Tay phải Lư Bách chạm vào khẩu súng ở sau eo, tay trái đã hiện lên sẵn một ngọn lửa bập bùng, nín thở chờ đợi.
Chỉ thấy bóng dáng kia loạng choạng đi ra khỏi màn sương mù, sau đó lảo đảo ngã về phía trước, ngay trước mặt Lư Bách.
Mái tóc dài màu trắng nhẹ nhàng vẽ lên một hình vòng cung.
Lư Bách sửng sốt.
…Người ngã xuống trước mặt anh ta là một cậu bé trông chỉ mới bảy tám tuổi.
Mà kể từ khi tận thế tới nay, nhân loại đã 10 năm không có đứa trẻ nào được sinh ra.
Tiểu khu Lan Uyển, 3-6.
Trong căn phòng bụi bặm, Lan Tích đứng giữa phòng khách, từ từ mở mắt.
Đôi mắt cậu như ngọc trai đen, đen láy ươn ướt, thuần túy đến mức không chút tạp chất.
Nhưng lúc này, đôi mắt đen ấy ánh lên sự nghi ngờ.
Lan Tích ngập ngừng giơ tay sờ cổ họng, cậu nhớ rõ, nơi này từng bị một người dùng lưỡi dao sắc bén chém qua, tàn nhẫn xé toạc linh hồn cậu.
Cậu ngã xuống vũng máu, chết trong đau đớn tột cùng.
Nhưng hiện tại cổ cậu không có vết thương nào, cậu vẫn ở trong nhà, vẫn còn sống.
Cậu sống lại?
Hay là, quay ngược thời gian?
Hay cái chết đó chỉ là giấc mơ?
Trải nghiệm kỳ quái này khiến trái tim vốn đang bình tĩnh của Lan Tích đập loạn xạ.
Nhìn một vòng, lúc này Lan Tích mới phát hiện nhà có gì đó không bình thường.
Đồ đạc và sàn nhà phủ một lớp bụi dày, những bức tường quét vôi ban đầu giờ đã đầy những vết ố vàng do ngấm nước để lại, một phần bức tường đã bong ra.
Cả căn nhà tràn ngập mùi mục nát.
Giống như không biết từ lúc nào, căn nhà này đã cũ nát vậy rồi.
Bụi bay mù mịt, Lan Tích phải dùng tay che miệng và mũi để tránh hít phải quá nhiều bụi.
Cậu tìm thấy một chiếc ddienj thoại trên bàn cà phê.
Không bật được.
Có lẽ hết pin.
Trong lúc tìm bộ sạc, Lan Tích tiện tay ấn vào công tắc đèn trên tường.
“Tách" một tiếng.
Căn phòng vẫn tối om.
Đèn hỏng à? Hay là mất điện?
Hay là lâu không thanh toán tiền điện nên bị công ty điện lực cắt rồi?
Lan Tích nghĩ, nỗi nghi hoặc trong lòng càng sâu.
Lúc này, Lan Tích vẫn chưa nhận ra rằng thế giới mình đang sống đã trải qua những thay đổi kinh thiên động địa.
-----
Bầu trời ngoài cửa sổ càng ngày càng ảm đạm, không khí bên ngoài đặc quánh, đầy sương mù, qua cửa sổ, Lan Tích chỉ có thể nhìn thấy một khoảng trắng xóa.
Bên cạnh ban công, từng làn sương mù dày đặc xuyên qua song cửa sắt rỉ sét tràn vào phòng khách, quấn quanh mắt cá chân và bắp chân của Lan Tích như những xúc tu.
Lan Tích mặc quần áo mùa xuân, áo nỉ, quần rộng thùng thình, sương mù dày đặc xuyên vào trong quần, luồng khí vuốt ve bắp chân của cậu, mang theo một cảm giác lạnh buốt kinh người.
Lan Tích theo bản năng cảm thấy nguy hiểm, cậu muốn xuyên qua làn sương mù dày đặc đóng cửa ban công lại, nhưng khoảnh khắc bàn tay chạm vào màn sương mù, cậu bỗng thấy tay mình hình như đang sờ vào thứ gì đó mềm nhũn, giống như những thớ thịt.
Cảm giác gập ghềnh nhưng mềm mại khác thường khiến Lan Tích sợ hãi, nhanh chóng rút tay lại.
Có quái vật trong sương mù!