Chương 1

Từ nhỏ đến lớn tôi luôn là một kẻ cực kỳ xui xẻo.

Bài kiểm tra lớn nhỏ gì cũng đều không thể hoàn thành một cách thuận lợi, đồ vật tự nhiên biến đâu mất tìm không ra, hôm nào trời mưa gió thì chắc chắn ô bị hỏng, đến đi đường bằng cũng có thể vấp ngã.

Khó khăn lắm mới duy trì được một ưu điểm là xinh đẹp, được nhân viên tìm kiếm ngôi sao phát hiện, sau ba tháng chẳng có tiếng tăm gì, ông chủ đi kiểm tra nhìn tôi cảm thấy không vừa mắt, lại đuổi cổ tôi một cách thuận tay.

Tôi: “...”

Sơ yếu lý lịch gửi đi lại lần lượt như đá chìm đáy biển, tôi đã quá quen rồi, đi tìm một vị chuyên xem bói và rất nổi tiếng trên mạng, xem cho mình một quẻ.

“Cô lại đến xem bói đấy à?” Vị này là người quen lâu năm của tôi rồi, cũng tập thành thói quen giảm giá cho tôi.

Tôi: “... Là thế này, tôi lại bị đuổi việc, muốn biết khi nào tôi có thể tìm được việc mới?”

Đối phương tỏ vẻ đồng tình sâu sắc, sau đó xem cho tôi một quẻ.

“Haizz…” Cô ấy nói: “Quẻ lần này thật khác biệt nha, nó tiết lộ rằng cô đã hết khổ đến sướиɠ rồi, có thể gặp được quý nhân, từ nay về sau mọi việc suôn sẻ.”

Tinh thần tôi như run lên: “Thật không đấy?”

Tuy rằng tôi đã xui xẻo rất nhiều năm, nhưng tôi vẫn luôn giữ thói quen mua vé số mỗi ngày, tôi nghĩ là… lỡ như có bất ngờ thì sao, biết đâu một ngày nào đó đột nhiên trúng lớn.

“Thật!” Cô ấy nói một cách chắc chắn: “Tôi tính được, cơ duyên của cô ở phía Nam, cô vào phía Nam tìm việc đi!”

Tôi nhìn nhìn bản đồ thành phố này.

Phía nam toàn là núi non, nếu nói đến nơi công tác, chỉ có một khu vườn bách thú Nam Thành vừa mới mở ra được một năm.

Vườn bách thú thì vườn bách thú, vừa khéo chuyên ngành đại học của tôi có liên quan đến công việc ở đây.

Quá trình ứng tuyển thuận lợi ngoài dự đoán, người phỏng vấn hết sức nhiệt tình, quyết định tại chỗ để tôi nhậm chức ngay.

Anh ta nói: “Giám đốc vườn bách thú chúng ta đã xem sơ yếu lý lịch của cô, cảm thấy tốt vô cùng, cô chính là nhân tài hiếm có. Giám đốc đã hạ quyết tâm, nhất định phải giữ cô lại!”

“Thật chứ?” Tôi được đánh giá cao mà lo sợ, quyết định phải cẩn thận báo đáp ân nghĩa của giám đốc: “Nhất định tôi sẽ cố gắng!”

Vì thế sau khi trải qua quá trình huấn luyện đơn giản, tôi chính thức trở thành một nhân viên chăn nuôi.

… Còn là loại nhân viên chăn nuôi có thể nghe hiểu động vật nói gì.

Toàn bộ vườn bách thú Nam Thành cũng không nhiều nhân viên, đại khái là bởi vì nơi đây mới mở không bao lâu, tuy nhiên lưu lượng khách không ít, dù sao cơ sở vật chất tốt, động vật cũng nhiều chủng loại.

Vào ngày đầu tiên đi làm, lúc nghe được chú hổ hết sức ấm ức nói hai chữ “Tôi đói!”, tôi suýt sặc chết.

Xung quanh đều chẳng có ai, cách l*иg sắt, chú hổ kêu lên với tôi, tình cảnh này trông rợn cả da gà.

Nhưng từ lúc sinh ra đến giờ lúc nào phản ứng của tôi vẫn luôn chậm nửa nhịp, sắc mặt tôi không hề thay đổi, sự sợ hãi cũng không lộ ra bao nhiêu.

Cảm xúc hoảng sợ còn chưa bùng lên, tôi nhìn chằm chằm chú hổ một lúc lâu, cuối cùng xác định không phải là ảo giác của mình, nó thật sự đang nói “Tôi đói quá!”.

… Nhưng không phải vừa rồi mới cho nó ăn xong à?

Vì thế lúc tan ca, tôi căng da đầu kiến nghị với quản lý: “Quản lý, em cảm thấy… thức ăn chăn nuôi hơi ít một chút, có khi nào Phi Phi ăn chưa no không?”

Phi Phi chính là tên của chú hổ kia. Tôi đoán có lẽ nó vẫn đang tuổi phát triển cơ thể, cho nên mới ăn không đủ no.

Quản lý giật mình: “Thật à?”