Chương 1

Tháng 4, thời tiết dần ấm lên.

Ở trong phòng làm việc, Doãn Khê cởϊ áσ khóa ra, bên trong là một chiếc áo lông màu nâu nhạt, cổ áo rộng thùng thình để lộ ra làn da trắng tinh.

Ngón tay thon dài cầm lấy ly nước ấm áp, nhân lúc lãnh đạo không để ý, cô nhanh chóng chuyển sang giao diện WeChat, gấp không chờ nổi mà gõ chữ.

Doãn Khê: “Đã tìm thấy con chim ưng bụng trắng (còn có tên khác là ‘Diều đầu trắng’) bị thương chưa?”

La Hiểu Lệ: “Đã phát hiện tung tích. Máy bay không người lái đã quay được cảnh nó bay đến đồng cỏ lục địa, hẳn là rất nhanh sẽ nắm được thông tin thôi.”

Doãn Khê thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Vậy là tốt rồi.”

Từ tháng 4 đến tháng 6 là mùa sinh sản của các loài chim, thành phố A là nơi trú ngụ của chim di cư, mỗi năm đều có một lượng lớn các loài chim đến đây để sinh sản.

Gần đây, Trung Tâm cứu hộ động vật hoang dã đã nhận được thông tin về một con chim ưng bụng trắng giới tính đực, không biết bị ai bắn một mũi tên dài chừng một mét vào chân trái.

Khi đang bay giữa không trung với mũi tên, nó đã được phát hiện bởi một người yêu thích chim, người nọ đã ngay lập tức báo cáo cho các cơ quan liên quan.

Sau khi nhận được thông tin, Sở Lâm nghiệp thành phố A, nhân viên bảo vệ đồng cỏ và nhân viên Trung Tâm cứu hộ động vật hoang dã cùng với các tình nguyện viên đã lập tức thành lập một nhóm gồm hơn 10 người để tìm kiếm và tổ chức cứu hộ.

Theo gì những gì quan sát được ở trong video, vết thương của con chim ưng bụng trắng không phải là một vết thương nhỏ.

Không chỉ như thế, nó còn đang không ngừng dùng mỏ để nhổ mũi tên, khiến miệng vết thương trở nên lớn hơn, tình hình cũng vì thế mà càng lúc càng tệ đi.

Doãn Khê chỉ hy vọng có thể nhanh chóng tìm được nó, để loài động vật vô cùng quý hiếm được bảo vệ cấp hai quốc gia này nhận được sự điều trị tốt nhất.

Từ khi bắt đầu đi thực tập vào mùa hè năm thứ ba đại học, Doãn Khê đã may mắn trở thành một tình nguyện viên tại Trung Tâm cứu hộ động vật hoang dã thành phố A, đến nay đã được 4 năm rồi.

Ngay cả sau khi tốt nghiệp, cô vẫn kiên trì, mỗi cuối tuần đều đến đó, công việc tại Trung Tâm cứu hộ động vật hoang dã đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của Doãn Khê.

Dù chỉ là một tình nguyện viên không có lương, thuộc loại dịch vụ tình nguyện, chỉ có một số phụ cấp đi lại, nhưng hoàn toàn không đủ để bù đắp chi phí bỏ ra.

Bởi vậy có thể thấy được, Doãn Khê thật sự rất yêu công việc này.

La Hiểu Lệ: “Thứ bảy có tới không?”

Doãn Khê đánh chữ: “Hỏi thừa.”

Đang muốn tiếp tục dò hỏi thêm về tình huống của con chim ưng bụng trắng, Doãn Khê đột nhiên nhìn thấy giám đốc đang bưng cà phê đi tới, cô lập tức chuyển giao diện về màn hình làm việc.

Ngón tay thon dài thuần thục gõ chữ và bấm chuột, tạo ra một bảng số liệu so sánh theo cả chiều ngang lẫn chiều dọc, vẻ mặt không chút lơ là.

Giám đốc Lưu Đãng đưa mắt liếc nhìn màn hình máy tính của cô, không mặn không nhạt nói một câu:

“Trước khi tan làm, đừng quên gửi tài liệu qua cho tôi.”

Sau đó ông ta quay trở lại chỗ ngồi, vừa cầm điện thoại xem tin tức, vừa thong thả ung dung uống từng ngụm cà phê.

Doãn Khê thầm than ở trong lòng, làm lãnh đạo đúng là nhàn nhã thật đấy.