Sinh non (2)

Ngoài hành lang bệnh viện…

Lục Nhất Minh đứng ngồi không yên, mắt nhìn không rời vào cánh cửa phòng cấp cứu đang khép chặt.

Anh không biết tại sao Lam Khanh trở dạ sớm, nhưng sinh non thế này liệu có nguy hiểm cả mẹ lẫn con không?

Rõ ràng bác sĩ nói bốn tuần nữa là đến ngày dự sinh, không lẽ anh là nguyên nhân chính khiến cô sinh non?

Lục Nhất Minh bưng mặt.

Trời ạ! Rốt cuộc anh đã làm gì thế này? Tự dưng hẹn gặp rồi chọc giận cô ấy. Nếu Lam Khanh mà có mệnh hệ gì… anh cũng không thiết sống nữa.

Trong khi đó, cửa phòng cấp cứu đang sáng đèn đột nhiên bật mở, một cô y tá đi ra ngoài cùng tập sổ trên tay.

“Ai là người nhà của bệnh nhân?”

Lục Nhất Minh lập tức chạy ra.

“Là tôi! Tôi là chồng của cô ấy!” Sau đó anh ngập ngừng hỏi thêm. “Cô y tá… vợ tôi thế nào rồi?”

“Anh là chồng của sản phụ?”

Trước câu hỏi tràn ngập sự nghi ngờ từ cô y tá, anh nuốt nước bọt, thận trọng trả lời:

“Vâng… là tôi.”

“Anh làm chồng cái kiểu gì vậy? Sản phụ sinh non 32 tuần tuổi, anh có biết việc này nguy hiểm thế nào với mẹ và bé không?”

Anh ú a ú ớ trả lời mãi không nên hồn.

“Tôi…”

“Đừng nói với tôi là anh không biết vợ con mình bị gì nhé?”

“…” Anh im lặng thừa nhận.

Cô y tá không thèm liếc mắt nhìn Lục Nhất Minh lấy một cái, mà lạnh lùng đưa ra một lời phán quyết.

“Đã là thời đại nào rồi mà vẫn còn loại chồng tệ bạc không quan tâm vợ con mình? Nói thật tôi gặp đầy trường hợp người nhà không quan tâm gì đến vợ con mình, nhưng chưa gặp trường hợp nào lại tệ đến mức này.”

Đột nhiên nghe một tràng dài không đầu không đuôi một cách vô lý từ y tá, trợ lý An đứng cạnh đó nghe thấy được bèn nhăn mặt, lên tiếng chỉ trích:

“Này cô! Cô ăn nói cho cẩn thận! Không phải ai cũng đến đây để nghe cô sỉ nhục đâu.”

“Hả? Tôi nói có gì sai à? Ông chủ của anh không chăm sóc tốt vợ con mình là đúng hay sai? Khiến tâm tình sản phụ kích động tới mức sinh non là hành động đúng đắn hả?”

“Cô…!”

Lục Nhất Minh lại nghĩ khác, anh thì nghĩ cô y tá nói rất có lý nên đã ngăn An lại.

“Nào An, người ta thấy bất bình người ta nói không có gì sai. Nhưng cô y tá này, cô nói tôi tệ mà chưa nói vợ con tôi đã an toàn chưa là thế nào đây? Trước khi mắng người khác làm ơn nghĩ đến hoàn cảnh được không?”

Không biết có phải do thái độ của Lục Nhất Minh cứng rắn hay không, nhưng chỉ qua một câu giải thích từ anh, cô y ta nhận ra hành động của mình thật hấp tấp.

“Tôi xin lỗi tại tôi quá bức xúc, vợ con anh đang gặp nguy hiểm.”

“Sao bây giờ cô mới nói? Sao không nói sớm hơn hả?”

…***…

Mí mắt nặng trịch giờ mới mở ra. Một màu trắng xoá và chói rọi thẳng vào cặp mắt kèm nhem của tôi.

Gì thế này? Tôi đang ở đâu đây?

Tôi muốn nhấc tay lên che mắt nhưng lại thấy tay mình đơ cứng lại, không thể nhấc lên như bình thường.

Trong ánh nhìn mơ hồ tôi liếc thấy những mũi tiêm, những ống truyền dịch chằng chịt… cắm trên người tôi. Tôi không có đếm nhưng liếc sơ qua đã thấy nhiều dây dợ và mũi kim lắm.

Và hơn tất thảy, có rất nhiều người đang đứng vây quanh tôi. Họ là ai? Lưng tôi lạnh ngắt, thấm đẫm một tầng mồ hôi lạnh.

Một người nào đó đang đưa tay lên bụng tôi. Họ định làm gì con tôi ư?

“Lam Khanh! Lam Khanh à! Mau tỉnh lại đi em!”

Tiếng nói quen thuộc ấy lại vang lên. Ai vậy sao mình không có một chút ấn tượng nào nhỉ? Nhưng mà sao giọng nói đó ấm áp đến vậy? Nơ ron thần kinh đang làm việc hết công sức để cố nhớ lại giọng nói ấy là ai.

“Lục Nhất Minh.” Tôi lẩm bẩm cái tên quen thuộc.

Tôi nhớ rồi, tôi nhớ rồi ra rồi! Là anh, là người tôi thầm yêu trong vòng hai năm ấy. Tôi rất muốn thốt lên điều đó nhưng không thể. Âm thanh xung quanh bỗng rõ hơn, tôi cảm nhận được hết mọi va chạm. Đây là bệnh viện, là phòng cấp cứu.

Phòng cấp cứu?

Bụng tôi lại đau thắt, đau rất dữ dội. Bất giác tôi nắm chặt lấy tay anh. Cố gương con mắt mà nhìn anh đau đáu. Bỗng ông bác sĩ bên cạnh lên tiếng giọng lo lắng:

“Không được rồi, anh phải quyết định đi thôi… Không thể chần chừ thêm được.”

“Quyết định gì?” Anh bất giác siết tay tôi mạnh hơn, ngơ ngác.

Giọng ông bác sĩ vẫn vang lên đều đều bên tai tôi:

“Vợ anh có tiền sử bệnh thiếu máu nên mới sinh non, hơn nữa tâm trạng bị kích động mạnh và cơ thể lại mất máu quá nhiều nên trong trường hợp xấu nhất phải chọn một trong hai: mẹ hoặc bé.”

Ngay sau đó tai tôi ù đi, không nghe rõ thêm gì nữa… Chỉ có một trong hai người được sống?

Trong ánh nhìn nhậm nhoạng và mơ hồ, tôi thấy Lục Nhất Minh đang lao về phía vị bác sĩ kia nắm chặt cô áo ông ta, miệng la hét cái gì đó. Mọi người xung quanh đang cố ngăn anh lại.

Cái gì thế này? Lục Nhất Minh… anh ấy đang khóc hay sao? Mình, không nằm mơ đấy chứ?

Anh ta thực sự biết bật khóc, thực sự biết rơi nước mắt hả?

Chắc mình nhìn nhầm hay hoa mắt chóng mặt thật rồi…

Nhưng dù tôi có cố chối bỏ, anh ta đang khóc thật! Anh khuỵu xuống bên cạnh tôi, nhìn trông rất thương tâm và yếu đuối làm sao…

Giây phút ấy, dũng khí còn sót lại trong tôi thôi thúc cánh tay đưa lên hướng về phía anh để lau đi những giọt nước mắt kia. Nhưng mà nó vẫn cứ xa xăm đến thế.