Chương 3

15.

Tôi lại được đưa vào phòng cấp cứu.

Lần này tôi ở bên trong rất lâu.

Tôi trút hơi thở cuối cùng và lại được đẩy ra ngoài.

Con người chỉ khi mắc bệnh nan y mới nhận ra, thì ra cái chết cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy.

Ngày và đêm luân phiên nhau.

Chớp mắt đã đến đêm giao thừa.

Lâm Vũ thấy tôi đáng thương, anh nói muốn ở lại với tôi, nấu cho tôi một bữa cơm tất niên ăn cùng nhau.

Tôi không phải người không biết xấu hổ mà làm phiền anh ấy.

Tôi không có gia đình, nhưng anh ấy thì có.

Bác sĩ hiếm khi có ngày nghỉ, bố mẹ anh ấy chắc chắn đã mong ngóng anh từ lâu.

Tôi khuyên nhủ cả buổi, anh ấy mới để lại đồ ăn cho tôi rồi rời đi.

Mọi người ở phòng bệnh đều đã quay về.

Ngay cả nhân viên y tế cũng rời đi hơn phân nửa.

Trong vòng bạn bè của Lục Kỳ Niên, anh ấy đăng ảnh đang ăn bữa cơm tất niên cùng Ôn Tuyết.

Người thân, bạn bè ngồi vây quanh, bữa tối đầy ắp thịnh soạn.

Trên tay Ôn Tuyết còn có một hộp quà, hình dạng khéo léo tinh xảo, có lẽ là quà đêm giao thừa Lục Kỳ Niên tặng cho cô ấy.

Tôi lại nhìn phòng bệnh của mình.

Lần đầu tiên nhận ra, một phòng bệnh nhỏ như vậy giờ đây lại rộng lớn vô cùng.

Mở hộp cơm Lâm Vũ để lại cho tôi, tôi đếm đồ ăn bên trong.

Bánh bao không nhiều cũng không ít, vừa đủ bốn cái.

Lâm Vũ nói, đây xem như là bốn mùa bình an.

Anh ấy biết tôi không thể chịu đựng thêm được vài ngày nữa.

Cho nên mấy ngày nay, anh ấy càng ngày càng thích nói với tôi hai từ “bình an”.

Tôi ăn thử bánh bao.

Hương vị rất ngon, đáng tiếc nhai trong miệng rất lâu, tôi vẫn nuốt không trôi.

Cuối cùng, cũng nhả vào thùng rác.

Haizz, có lẽ hai từ “bình an” này, chắc chắn không còn thuộc về tôi nữa.

Tôi không ăn nổi, nhưng vẫn nếm thử từng cái một.

Khi thực sự không nuốt nổi nữa, tôi mới nhổ ra.

Nói như vậy, coi như tôi đã ăn bữa cơm tất niên, trải qua một đêm giao thừa vui vẻ nhỉ?

16.

Nếm thử xong mọi thứ, tôi chụp ảnh hộp cơm trống không, gửi cho Lâm Vũ.

“Hương vị rất ngon, cảm ơn nhé.”

Bên kia nhanh chóng trả lời lại bằng một tấm hình.

Là ở sân sau nhà, pháo hoa nở rộ đầy trời, cực kỳ đẹp mắt.

Anh ấy nói: “Nhìn thấy pháo hoa, năm tới sẽ bình an!”

Tôi không nhịn được cười, hốc mắt lại đỏ hoe.

Anh ấy thật sự không bỏ từ này được.

Tôi nhìn pháo hoa trong ảnh, nhớ lại lần cuối cùng nhìn thấy nó, hình như là khi tôi vẫn ở quê với bà nội.

Nhiều năm về trước.

Đêm giao thừa, tôi đốt pháo trong sân, bà nội nằm tựa vào ghế, nhìn tôi mỉm cười.

Chờ tôi chơi xong, bà lại cho tôi một phong bao lì xì.

Bà nói: “Cháu yêu của bà, cả đời phải bình an nhé.”

Bà ấy vẫn luôn yêu thương tôi như vậy.

Nếu đêm bà ấy ra đi, tôi không nghe thấy những lời bà ấy nói với bố tôi.

Nếu như, không nghe thấy thì tốt rồi.

Tôi nằm xuống, nhắm mắt lại, không muốn suy nghĩ thêm nữa.

Giá mà trên đời này, tôi luôn nghĩ, có duy nhất một người luôn yêu thương tôi.

Thì ra bà ấy cũng không yêu thương tôi như vậy.

Vậy cả cuộc đời này của tôi, quả thực cũng không đáng.

Cho nên vẫn là không nên suy nghĩ nhiều thì tốt hơn.

Tôi ngủ một giấc, nửa đêm tỉnh lại, nhìn thấy bố tôi đứng ở bên giường tôi.

Chớp chớp mắt, ông ấy vẫn ở đó.

Haizz, người sắp chết, lúc nào cũng thích mơ đẹp như thế.

Giấc mơ càng ngày càng chân thật.

Tôi nhắm mắt lại, không muốn nhìn nữa.

Cho đến khi bố tôi ngồi xuống bên giường, giọng nói khàn khàn vang lên: “Tiểu Chi, bố đến thăm con đây.”

17.

Tôi bật đèn, một góc phòng bệnh trở nên sáng trưng.

Thì ra không phải là mơ, bố tôi thật sự tới đây.

Tôi ngoảnh mặt, lạnh nhạt nói: “Có thể đừng tự dưng nói mấy lời ghê tởm như vậy được không?”

Quan hệ giữa tôi và ông ấy luôn luôn xa cách, quả thực không phù hợp để ngồi chung, nhẹ nhàng trò chuyện với nhau.

Bố tôi có lẽ cũng hơi xấu hổ, ho nhẹ một tiếng:

“Biệt thự của bố và nhà máy ở ngoại ô, tất cả đều đã bán hết rồi.”

“Nợ cũng đã trả hết, chỉ còn hơn năm mươi ngàn này.”

“Bố cũng không làm được gì, chỗ này chỉ đủ cho con tạm thời thuê phòng, ăn miếng cơm.”

Từ xưa đến nay tôi không nói chuyện đàng hoàng với ông ấy bao giờ, nghe thấy vậy thì chế giễu nói: “Sao hả, thiếu tiền nên không trụ nổi nữa, chuẩn bị bỏ trốn rồi?”

Bố tôi đặt thẻ ngân hàng lên gối tôi, có chút bất lực thở dài: “Bố trả hết thật rồi, con yên tâm đi.”

Tôi “Ồ” một tiếng, không biết nói gì hơn.

Ông ấy đột nhiên hỏi tôi: “Con đã nghe thấy lời bà nội con nói đêm ấy phải không?”

Tay tôi ở trong chăn, vô thức siết chặt lại.

Móng tay bấu vào lòng bàn tay, có hơi đau, tôi vẫn không hé răng.

Tôi không muốn nhớ lại những lời đó, nhưng nó vẫn quanh quẩn trong đầu tôi một lần nữa.

“Con cho rằng mấy năm qua, mẹ đối xử tốt với con bé là vì cái gì?”

“Còn không phải là vì con không quan tâm con bé, mẹ sợ nó ghi hận trong lòng, sau này ở trước mặt người ta nói không tốt về con sao?”

“Mấy năm nay mẹ luôn hối hận, lúc trước không nên để con quyết định như thế.”

“Để con lấy mẹ ra ép buộc con bé gả cho Lục Kỳ Niên, giúp nhà họ Khương vượt qua cửa ải khó khăn.”

“Mấy năm qua, con bé không sống tốt.”

“Mẹ cho rằng Lục Kỳ Niên sẽ đối xử tử tế với con bé, nhưng con bé không sống tốt.”

Thế nên, hóa ra bà nội, cũng không yêu thương tôi như vậy.

Tựa như chưa có ai thực sự yêu tôi.

Tôi liếc mắt, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ tối tăm, không muốn nhìn người đang ở bên cạnh nữa.

Giọng bố tôi áy náy: “Mấy năm qua, chúng ta đều đối xử tệ với con.”

“Bố luôn muốn làm ăn phát đạt, muốn kiếm nhiều tiền, mà không từ thủ đoạn.”

“Nhưng đến cuối cùng, dường như chuyện gì cũng thất bại.”

“Thật ra thì, lần trước bố cãi nhau không để con ly hôn với Lục Kỳ Niên.”

“Không chỉ vì công ty, bố còn nghĩ, nếu con trở thành bà Lục, nhà họ Khương mắc nợ, cũng sẽ không có ai dám tới tìm con.”

Tôi run giọng ngắt lời ông ấy: “Đủ rồi.”

Bố tôi cẩn thận đặt một cái túi lớn lên tủ đầu giường tôi.

“Dù sao cũng là đêm giao thừa, bố làm cho con chút đồ ăn.”

“Còn mua cả mấy bộ quần áo, không biết con có thích hay không.”

Thấy tôi không phản ứng, ông ấy có chút lúng túng đứng dậy: “Vậy... bố đi trước.”

Đi tới cửa, ông ấy như nhớ tới cái gì đó, quay người lại nhìn về phía tôi:

“Lần trước con tức giận ho ra máu.”

“Kiểm tra tuy không có vấn đề gì, nhưng vẫn phải chú ý bảo vệ thân thể...”

18.

Có lẽ ông ấy cảm thấy mình không có tư cách nói những lời này.

Nói được một nửa, ông ấy ngừng lại, xoay người rời đi.

Tôi nằm trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà, đập vào mắt là một mảng trắng xóa và tĩnh mịch.

Tôi cảm thấy hơi lạnh, lại lục tục đứng dậy, chống vào tường ra khỏi phòng bệnh.

Nhớ lại hình như bố tôi vẫn chưa nói, đêm giao thừa cùng nhau ăn một bữa cơm đoàn viên.

Lời nói dễ dàng như vậy, ngay cả bữa cơm cũng không muốn ăn cùng tôi sao?

Ra khỏi phòng bệnh, trên hành lang dài dằng dặc, bóng lưng ông ấy đã mất hút từ lâu.

Tôi lau mắt, lại quay lại phòng bệnh nằm nghỉ.

Cuộc sống vẫn bất giác trôi qua.

Nháy mắt đã đến giao thừa, chạng vạng gần tới giờ tan tầm, Lâm Vũ lại nói với tôi: “Đêm nay phải tăng ca, đúng lúc ăn cơm tất niên với cô luôn.”

Tôi đã nghe thấy trưởng khoa nói với anh ấy, vốn dĩ hôm nay anh ấy được nghỉ.

Đừng nói là buổi tối phải tăng ca, thậm chí ban ngày cũng không cần đi làm.

Tôi có chút mất tự nhiên nói: “Đêm nay tôi định về nhà ăn cơm với bố.”

“Bác sĩ Lâm, anh cũng về ăn cơm đi, chú và dì đang chờ anh đấy.”

Lâm Vũ hơi sửng sốt, muốn nói gì đó, nhưng lại không nỡ, nhất thời không nói ra.

Tôi biết, anh ấy biết rõ tôi không có nhà.

Bây giờ ngay cả nhà của bố tôi cũng đã bán, tôi càng không còn chỗ nào để đi.

Tôi giải thích: “Tôi thuê một căn nhà qua mạng.”

“Tối nay chỉ ăn bữa cơm, ở lại một đêm.”

“Yên tâm, sáng mai tôi sẽ quay lại bệnh viện.”

Nghĩ vậy, tôi gửi tin nhắn cho bố tôi, gửi định vị cho ông ấy, muốn buổi tối cùng nhau ăn cơm, nhưng ông ấy vẫn chưa trả lời.

Cũng không biết là có đến hay không.

Hôm nay tinh thần tôi tốt hơn mọi ngày, trước mặt Lâm Vũ, tôi xuống giường đi một vòng quanh phòng bệnh.

Anh ấy nhìn tôi, thậm chí có chút kinh ngạc.

Đã rất nhiều ngày, tôi không có sức lực xuống giường dù chỉ đi một bước.

Sắc mặt anh ấy kinh ngạc, không biết nghĩ tới cái gì, vành mắt có hơi đỏ.

Lâm Vũ gật đầu, đưa tôi về nơi ở.

Hôm nay tôi cảm thấy rất có tinh thần, mua thức ăn, tính tự mình làm một bữa cơm.

Nể tình lần trước bố tôi tới nhận lỗi, còn mang cơm nước quần áo tới cho tôi, tối nay tôi quyết định không cãi nhau với ông ấy nữa.

Lâm Vũ nhìn tôi xuống xe, bảo tôi đi vào trước, anh ấy sẽ nhanh chóng rời đi.

Tôi cảm ơn rồi mang đồ ăn vào.

Dọn dẹp nhà cửa qua loa, tôi lại vào bếp rửa rau xào thức ăn.

Vốn dĩ định hầm thêm cả canh, nhưng tôi cảm thấy không còn sức lực nữa.

Bữa cơm tất niên vô cùng đơn giản.

Nấu xong vài món, tôi bưng lên bàn, ngoài cửa có người bước vào.

Tim tôi hẫng một nhịp, thấy người đi vào là Lâm Vũ, không phải bố tôi.

Trên tay anh cầm điện thoại của tôi, nhìn tôi: “Điện thoại của cô để trên xe tôi.”

Tôi bước về phía anh ấy, chợt phát hiện mắt anh ấy đỏ hoe.

Anh không đưa điện thoại cho tôi, mà nói bằng giọng run rẩy: “Khương Chi, cô ngồi xuống trước đã.”

Trực giác của con người thật đáng sợ.

Tôi nhìn anh ấy, đột nhiên hiểu chuyện gì đã xảy ra.

19.

Bố tôi chết rồi.

Ông ấy nhảy từ trên cây cầu bắc qua sông xuống, cảnh sát vớt được thi thể ông ấy ở vùng hạ lưu.

Lâm Vũ đưa tôi qua đó.

Vén tấm vải trắng trên thi thể lên, bố tôi trước kia bước vào tuổi trung niên nên đã dần mập mạp, hiện giờ bị ngâm lâu trong nước, sưng phù như một con quái vật.

Ở phần thắt lưng bụng ông ấy có một vết sẹo hơn 10cm đã được khâu lại.

Sợi chỉ xoắn như một con rết.

Cảnh sát đứng cạnh tôi nói: “Đã kiểm tra sơ bộ rồi, bố cô bị mất một quả thận.”

“Vết thương được khâu lại rất cẩu thả, có lẽ là ở chợ đen, sau đó dẫn đến bị nhiễm trùng.”

“Có thể sau khi bị nhiễm trùng, quá đau đớn, nên mới lựa chọn... “

Nói đến đây, cảnh sát không nói gì nữa.

Tôi đột nhiên nhớ lại, ngày ấy bố tôi nói với tôi câu đó: “Bố trả hết thật rồi, con yên tâm đi.”

Bán biệt thự và nhà máy, vẫn không đủ trả nợ.

Khoản nợ cuối cùng, ông ấy lại bù vào bằng cách này.

Hôm đó, khi ông ấy nói chuyện, liên tục thở dài.

Tôi tưởng rằng, bởi vì tôi không tin tưởng ông ấy nên mới bất lực thở dài.

Nhưng có lẽ khi ấy, ông chỉ là quá khó chịu.

Khi còn sống, ông ấy không bao giờ quan tâm tới tôi.

Trước khi chết, trái lại ông ấy sợ nợ nần sẽ liên lụy đến tôi, nên phải trả hết bằng mọi giá.

Tôi đắp lại tấm vải trắng lên người ông.

Tay run run, cả người tôi ngã xuống, quỳ gối bên cáng.

Lâm Vũ tiến tới đỡ lấy tôi.

Anh ấy đau lòng nói: “Khương Chi, mong cô nén bi thương.”

Tôi lắc đầu: “Tôi không buồn.”

Nhưng nước mắt tôi lại không kìm được, từng giọt từng giọt rơi lã chã.

Tôi đưa thi thể bố tôi đến nhà tang lễ hỏa táng.

Khi còn sống ông ấy rất tài giỏi.

Muốn ăn nên làm ra, phải để tôi kết hôn.

Ông luôn ra lệnh cho những người xung quanh, vô cùng oai phong.

Cho tới hôm nay, lại biến thành nắm tro nhỏ như vậy.

Tôi ôm một cái hộp nhỏ, bước ra khỏi nhà tang lễ.

Đêm giao thừa, bên ngoài pháo hoa nở rộ đầy trời, bầu trời đêm được thắp sáng như ban ngày.

Tết năm nay là năm đầu tiên được phép bắn pháo hoa trong nội thành.

Đường phố được trang trí rực rỡ ánh đèn, ngập tràn không khí vui mừng đón năm mới.

Hình như đã lâu lắm rồi, chưa từng có không khí đón năm mới náo nhiệt như vậy.

Đêm giao thừa rất khó bắt xe, tôi đứng bên đường một hồi lâu mới bắt được xe.

Xe đi ngang qua trung tâm thương mại, trên màn hình lớn ở bên ngoài đang phát sóng trực tiếp chương trình đêm hội Tết Nguyên đán.

Đồng hồ sắp điểm 0h, người dẫn chương trình trong bộ lễ phục màu đỏ thẫm tràn đầy hăng hái, chuẩn bị bắt đầu đếm ngược đón năm mới.

Ở quảng trường đông nghẹt người, tôi bảo tài xế tấp vào lề, xuống xe.

Lần cuối cùng đón năm mới, tôi vẫn hy vọng sẽ vui vẻ hơn một chút.

Tôi đứng ở quảng trường, giữa biển người tấp nập, tôi ngước mắt nhìn màn hình lớn.

Trên màn hình hiện lên những con số, bắt đầu đếm ngược mười giây cuối cùng.

Đếm ngược đến “3”, tầm mắt của tôi bắt gặp hai bóng dáng quen thuộc.

Là Lục Kỳ Niên và Ôn Tuyết.

20.

Trùng hợp thật nhỉ.

Lần trước tôi gặp Lục Kỳ Niên, là ngày chúng tôi ly hôn.

Khi ấy tôi cho rằng, nhất định đây là lần cuối cùng.

Trên cổ Ôn Tuyết quấn một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ sậm.

Trên người cô khoác áo của Lục Kỳ Niên, cô ấy nhìn chằm chằm vào màn hình lớn, khuôn mặt đỏ bừng dưới ánh đèn.

Ly hôn với tôi, bọn họ hạnh phúc đến mức khiến người ta ghen tỵ.

Đám đông xô đẩy bọn họ cho đến khi họ đứng cách tôi còn chưa đầy hai bước.

Vừa gần lại vừa xa.

Giống như khoảng cách vô số lần giữa tôi và Lục Kỳ Niên trong năm năm kết hôn.

“3, 2, 1...”

Kim đồng hồ vượt qua con số 0, trên màn hình lớn giọng nói của người dẫn chương trình vang vọng khắp quảng trường: “Năm mới vui vẻ, vạn sự như ý... “

Lục Kỳ Niên giúp Ôn Tuyết chỉnh lại khăn quàng cổ, cúi đầu nói: “Năm mới vui vẻ.”

Giọng nói không lớn không nhỏ lọt vào tai tôi.

Tôi cũng nhẹ giọng tự nói với chính mình: “Năm mới vui vẻ.”

Lục Kỳ Niên đột nhiên liếc mắt, nhìn về phía tôi.

Tôi ngẩn người, giọng nói tôi rất rất nhỏ, nhưng hình như anh ấy vẫn nghe được.

Có lẽ là anh ấy hiểu lầm, tôi tự mình đa tình nói chuyện với anh ấy.

Tôi không muốn nhìn thấy ánh mắt chán ghét của anh ấy nữa.

Nhìn bao nhiêu năm qua rồi, thật sự không muốn nhìn thấy nữa.

Tôi cúi đầu, ôm chặt chiếc hộp trong tay, quay người rời đi.

Lục Kỳ Niên đột nhiên gọi tôi: “Khương Chi.”

Tôi dừng bước, không quay đầu lại.

Giọng nói anh ấy lạnh nhạt, như thể người vừa dịu dàng nói “Năm mới vui vẻ” với Ôn Tuyết, không phải là anh ấy.

Tôi nghe thấy anh nói: “Đồ của cô, cô vẫn chưa dọn đi.”

Nghe nói, Ôn Tuyết đã chuyển đến nhà anh ấy ở.

Tôi tưởng rằng những đồ đạc đó anh ấy đã dọn dẹp từ lâu rồi.

Tôi thật sự không muốn quay người lại, chỉ đáp: “Không có gì quan trọng cả, phiền anh ném đi giúp tôi cũng được.”

Nói xong, tôi đến bên đường bắt xe rời đi.

Hình như Lục Kỳ Niên lại gọi tôi.

Tôi cũng không biết đó có phải là ảo giác hay không, không để ý tới nữa.

Sau nửa đêm, tôi nằm trên giường, anh ấy lại nhắn tin cho tôi: [Cô tự ném đi đi, tôi không rảnh thu dọn đồ đạc của cô đâu.]

Tôi không trả lời mà tắt điện thoại.

Sau Tết Nguyên đán, tôi làm thủ tục xuất viện, đến nghĩa trang một chuyến.

Vốn dĩ tôi đã đặt trước một mảnh đất nghĩa trang.

Nghĩ mình nhiều nhất cũng chỉ còn mấy ngày, tôi vẫn muốn tới đó nói một tiếng.

21.

Mảnh đất nghĩa trang mà tôi đặt trước có giá gần một trăm ngàn, tôi đã đặt cọc mười ngàn.

Vốn dĩ tôi nghĩ rằng, khoảng thời gian cuối cùng, tôi sẽ nghĩ cách gom góp thêm tiền để mua nó.

Nhưng bây giờ tôi đã mất việc.

Toàn bộ tài sản trong nhà, cả mạng sống của bố tôi, đều dùng để trả nợ hết.

Về việc tôi và Lục Kỳ Niên ly hôn, thỏa thuận hôn nhân đã viết rõ ràng.

Tiền của anh ấy, không phải là của tôi, cuối cùng tôi cũng tay trắng rời đi.

Nghĩ kỹ lại, quả thật tôi cũng không biết kiếm một trăm ngàn kia ở đâu ra.

Tôi đến tìm người quản lý nghĩa trang, nói không muốn mua nữa, không cần giữ lại cho tôi.

Có lẽ dáng vẻ của tôi hiện tại, thật sự gầy yếu đến nổi da gà.

Người quản lý nhìn tôi hồi lâu, đáy mắt không giấu được sự thương hại.

Lúc tôi rời đi, anh ấy vẫn trả lại cho tôi mười ngàn tiền đặt cọc vốn dĩ không thể hoàn lại.

Mười ngàn, cộng thêm năm mươi ngàn bố tôi để lại.

Không đủ mua một mảnh đất nghĩa trang, tôi giữ lại cũng không có tác dụng gì.

Tôi cũng không có bạn bè thân thiết, lúc rời khỏi nghĩa trang, tôi lập tức gọi điện thoại cho Lâm Vũ.

“Bác sĩ Lâm, có thời gian thì gặp tôi một chút được không? Trong tay tôi còn đang có một ít tiền, muốn đưa cho anh.”

Đồ của người sắp chết, hy vọng anh ấy không để bụng.

Đầu dây bên kia Lâm Vũ có lẽ vừa đến bệnh viện, vô cùng tức giận.

“Cô đang ở đâu? Ai đồng ý cho cô xuất viện hả? Tôi tới tìm cô!”

Tôi gửi vị trí cho anh ấy, rồi cúp máy.

Vừa ngẩng mặt lên, bên ngoài nghĩa trang, tôi lại thấy Lục Kỳ Niên.

Tôi dụi dụi mắt, thấy anh ấy vẫn đứng đó, cảm thấy đúng là một chuyện kỳ quái.

Tôi thậm chí cũng không nhịn được mà nghĩ, có hơi tự mình đa tình, mấy ngày nay không phải anh ấy theo dõi tôi chứ?

Nghĩ lại thì hình như tôi cũng không còn nợ anh ấy cái gì.

Ly hôn cũng không phân chia tài sản.

Trước kia anh ấy cho tôi năm trăm ngàn, muốn tôi từ chối hôn sự.

Chuyện đã hứa nhưng tôi không làm được.

Sau khi kết hôn, tôi nghĩ cách gom góp tiền, năm trăm ngàn kia cũng đã trả lại cho anh ấy.

Có vẻ như anh ấy không có lý do gì mà lại đến tìm tôi nữa.

Tôi nghĩ hơn phân nửa chỉ là sự trùng hợp mà thôi.

Nghĩa trang cũng không phải của nhà tôi, không phải nơi chỉ có tôi có thể đến.

Vậy nên tôi bước tới, lướt qua anh ấy.

Cánh tay tôi đột nhiên bị kéo lại, giọng nói của Lục Kỳ Niên có chút khó chịu chưa từng có:

“Cô... đến đây làm gì vậy?”

22.

Bạn nói xem người này, anh ấy tại sao lại kỳ quái như vậy chứ?

Là vợ chồng năm năm, trước kia, anh ấy chưa bao giờ chủ động nói chuyện với tôi một câu.

Những ngày gần đây, lại vô duyên vô cớ xuất hiện trước mặt tôi.

Không hiểu sao lại muốn nói chuyện với tôi.

Tôi liếc mắt, nhìn bàn tay anh ấy đang nắm lấy cánh tay tôi.

Ngón tay thon dài, các đốt xương rõ ràng.

Quả nhiên ngay cả ngón tay anh ấy cũng đều rất hoàn mỹ.

Khó trách nhiều năm như vậy, Ôn Tuyết vẫn một lòng nguyện ý chờ đợi anh.

Tôi cũng không biết phải trả lời thế nào, chỉ nói đùa một câu: “Không làm gì cả, chỉ vô thức đi loanh quanh thôi.”

Đến nghĩa trang đi dạo, trò đùa này đúng là không buồn cười.

Quả nhiên, sắc mặt của Lục Kỳ Niên cũng rất khó coi.

Tay anh ấy di chuyển, đột nhiên véo cổ tay tôi, nhíu mày nói: “Cô lại gầy đi rồi.”

Lần nào cũng nói mấy lời này, có phải thật sự không còn gì để nói hay không?

Tôi muốn rút tay mình ra, bàn tay anh ấy dùng sức, không cho tôi rời đi.

“Khương Chi, dạo này rốt cuộc cô đang làm cái gì vậy?”

Tôi không lên tiếng, anh ấy lại cười lạnh: “Trước đây cả ngày ở trong bệnh viện, bây giờ lại thường xuyên chạy tới nghĩa trang.”

“Sao hả, Lâm Vũ đổi nghề, đến nghĩa trang làm việc à?”

Không biết anh ấy đang nói gì nữa.

Tôi thật sự có hơi tò mò, mỉm cười hỏi một câu: “Sao thế, anh quan tâm đến tôi hả?”

Lục Kỳ Niên sửng sốt một lát.

Chẳng bao lâu, giống như ngáp phải ruồi, buông cánh tay tôi ra.

Tôi quay người đi đến bên vệ đường, anh ấy lại bắt đầu lặp lại những lời cũ: “Cô vẫn chưa thu dọn đồ đạc của mình đi.”

Tôi không quay đầu lại: “Đã bảo không cần rồi.”

Anh ấy nhất quyết không buông tha: “Ảnh chụp chung của cô với bà nội vẫn còn ở trên tủ đầu giường.”

“Tôi cho cô ba ngày, nếu cô không dọn đi, ảnh chụp chung và tất cả đồ đạc, tôi sẽ vứt hết.”

Nếu là thường ngày, ảnh của bà nội, tôi nhất định sẽ rất trân trọng.

Nhưng mà bây giờ, bà nội đã chết, tôi cũng sắp chết.

Một tấm ảnh thì có gì quan trọng chứ?

Tôi ra đường bắt xe.

Lục Kỳ Niên đột nhiên phát điên, túm lấy tôi không cho đi.

Khuôn mặt anh ấy nhăn nhó, giống như cực kỳ mất kiểm soát, đang cố gắng kiềm chế cảm xúc.

“Khương Chi, nhiều ngày như vậy, rốt cuộc cô có ý đồ gì? Rốt cuộc cô muốn làm gì hả?”

Tôi quay đầu nhìn anh ấy.

Một lúc lâu sau, tôi giật giật khóe miệng nói: “Này, Lục Kỳ Niên.”

“Không thì anh tặng cho tôi món quà ly hôn đi.”

Người trước mắt tôi nhíu mày, không nói lời nào.

Tôi cố gắng tranh thủ lần cuối: “Người ta chia tay đều hay làm quà chia tay gì đó.”

“Tốt xấu thế nào anh và tôi cũng kết hôn năm năm, tôi chưa từng lấy thứ gì từ anh cả.”

“Hay là anh cũng tặng quà ly hôn đi?”

Lục Kỳ Niên nhíu chặt mày, dịu đi đôi chút: “Cô muốn thứ gì?”

“Một mảnh đất nghĩa trang.” Tôi thực sự rất mong chờ.

Vậy nên sợ anh ấy đổi ý, tôi không chút chần chừ, lập tức nói tiếp.

23.

Dứt lời, tôi lại bổ sung: “Một mảnh đất nghĩa trang ở phía nam thành phố, không đắt lắm, chỉ khoảng một trăm ngàn.”

Một trăm ngàn, chắc còn chưa đủ mua chiếc khăn quàng cổ của Ôn Tuyết đêm giao thừa nhỉ?

Hiện giờ anh ấy đã là Tổng Giám đốc của Lục thị, khối tài sản chục tỷ đồng.

Đã không còn là Lục Kỳ Niên của ngày xưa, vì gom góp năm trăm ngàn để không phải cưới tôi mà suýt chút nữa quỳ xuống trước mặt người ta.

Nghĩ lại thì có lẽ anh ấy thật sự có thể sẽ đồng ý, nghĩ đến bố tôi, tôi lại có chút áy náy thử thăm dò tiếp tục nói:

“Hai... hai mảnh đất được không, hai trăm ngàn.”

Tôi nhìn anh ấy, cẩn thận từng chút một, cảm thấy tim mình đập rất nhanh, căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

Nếu anh ấy đồng ý thì tốt rồi.

Đáng tiếc, là vợ chồng năm năm, tôi cũng coi như hiểu rõ anh ấy.

Tôi nhìn mặt anh ấy và biết câu trả lời.

Haizz, không nên ảo tưởng.

Gương mặt Lục Kỳ Niên tối sầm lại: “Đồ thần kinh.”

Tôi khẽ thở dài, đẩy tay anh ấy ra: “Tôi đi đây.”

Tôi lên xe taxi, xe nhanh chóng phóng đi.

Nhìn qua kính chiếu hậu, tôi thấy khuôn mặt Lục Kỳ Niên đã mờ dần.

Lần này, thật sự không gặp lại nữa.

24.

Tôi hẹn gặp Lâm Vũ ở một quán cà phê.

Anh ấy vẫn đang đi làm, ở ngoài quá lâu cũng không tiện.

Cho nên tôi chọn quán cà phê ở gần bệnh viện, bắt xe qua đó.

Lâm Vũ giận dữ đi tới, vừa tới lập tức muốn kéo tôi quay về bệnh viện.

Anh ấy luôn luôn như vậy, lo lắng cho tôi từ tận đáy lòng.

Nhưng tôi sẽ không quay về bệnh viện.

Khi còn sống tôi ở trong bệnh viện, đã chịu rất nhiều đau khổ.

Sau khi chết, tôi thực sự không muốn ở lại nơi đó nữa.

Tôi nói: “Bác sĩ Lâm, ngồi xuống với tôi được không? Mười phút thôi là đủ rồi.”

Anh ấy tức giận đến đỏ mắt nhưng vẫn ngồi xuống đối diện tôi.

Tôi đẩy tấm thẻ ngân hàng đến trước mặt anh ấy: “Trong này có sáu mươi ngàn.”

“Không đáng là bao, khoảng thời gian vừa qua, cảm ơn bác sĩ Lâm.”

Lâm Vũ rất tức giận, đẩy thẻ đến trước mặt tôi: “Ai cần, cô nghĩ tôi thiếu sáu mươi ngàn này sao?”

Tôi lại đẩy lại, giải thích: “Anh cứ cầm đi, ung thư não không lây được đâu.”

Vẻ mặt anh ấy cứng đờ, hốc mắt càng đỏ hơn.

Tôi có chút áy náy nói: “Thật ngại quá, tôi quả thực không có bạn bè thân thiết gì.”

“Sau khi chết có vài chuyện xui xẻo, vẫn chỉ có thể làm phiền anh thôi.”

Lâm Vũ mặt ỉu xìu, quay người nhìn về phía sau.

Anh rơi nước mắt, làm như vậy tôi sẽ không nhìn thấy.

Tôi nói tiếp: “Tôi chết rồi, phiền anh đưa tôi đến nhà tang lễ hỏa táng.”

“Trong hộp này là tro cốt của bố tôi, đến lúc đó nhờ anh rải tro cốt của cả tôi và ông ấy xuống biển được không?”

Lâm Vũ lập tức quay đầu lại nhìn tôi.

Khi nói dối, tôi không quen nhìn thẳng vào mắt người khác.

Cho nên cụp mắt giải thích: “Chôn xuống đất dù sao cũng rất buồn chán, nghĩ thôi cũng thấy khó chịu.”

“Tôi vẫn hy vọng tro cốt của mình sau khi chết có thể rải xuống biển rộng, tự do tự tại, thoải mái hơn đôi chút.”

Hai mắt Lâm Vũ đỏ hoe, giọng nói run rẩy: “Khương Chi, theo tôi về bệnh viện đi, vẫn có thể chữa khỏi.”

Tôi mỉm cười lắc đầu: “Tôi không quay về đâu.”

“Bác sĩ Lâm, tôi muốn ở một mình một lát, anh bận thì đi trước đi, được không?”

Lâm Vũ nhìn tôi, một lúc lâu sau mới nói:

“Hôm nay là Tết Nguyên tiêu, tôi đi mua cho cô một ít bánh trôi. Ăn bánh trôi, cô nhất định sẽ bình an.”

Lại là những lời này.

Tôi không nhịn được cười, gật gật đầu.

Chờ anh ấy đi rồi, tôi đứng dậy, rời khỏi quán cà phê.

Tôi chảy máu mũi, đưa tay quệt đi, đáng tiếc càng quệt máu lại càng nhiều.

25.

Tôi bắt xe, đến một công viên nhỏ hoang tàn ở ngoại ô.

Tôi đã suy nghĩ rất nhiều ngày về việc mình sẽ chết ở đâu.

Tôi không có nhà, không còn nhà nữa.

Nếu thuê phòng hoặc ở khách sạn, chết trong đó sẽ gieo rắc xui xẻo cho người ta.

Tai nạn xe cộ, nhảy lầu, cũng liên lụy đến người khác.

Nghĩ đi nghĩ lại, tôi chọn công viên đó.

Một nơi hoang tàn, có người chết chắc cũng không ảnh hưởng gì đâu nhỉ?

Tôi ngồi xuống chiếc ghế dài đã cũ kỹ trong công viên, đặt một ngàn cuối cùng trên người ở bên cạnh.

Viết một mẩu giấy nhỏ, để lại trên đó: [Xin lỗi vì đã dọa bạn sợ.]

Để lại cái này cho người đầu tiên phát hiện ra tôi, coi như là lời xin lỗi vậy.

Tôi ngồi trên ghế rất lâu.

Xung quanh ắng lặng, màn đêm dần buông xuống.

Tôi nhìn bầu trời đầy sao dần dần hiện ra, chợt cảm thấy rất giống đêm hôm ấy.

Trong sân đêm giao thừa, dường như bầu trời trong đêm cũng đầy sao như vậy.

Bà tôi ngồi trên ghế tựa, mỉm cười phúc hậu.

Bà ấy nhìn tôi đốt pháo, rồi cho tôi một phong bao lì xì.

Bà nói: “Cháu yêu của bà, cả đời phải bình an nhé.”

Tôi nhắm mắt lại, ý thức dần dần mất đi.