Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Tôi Qua Đời, Chồng Cũ Phát Điên Rồi

Chương 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
08.

Lục Kỳ Niên hiển nhiên chưa từng gặp phải chuyện gì ghê tởm như thế này.

Anh nhíu chặt mày, một lúc lâu sau mới định thần lại, cởϊ áσ khoác, không chút do dự ném vào thùng rác.

Tôi không nhịn được nhìn thêm một cái.

Nhớ lại bộ cái áo này, vẫn vào năm tôi và anh ấy vừa kết hôn.

Nửa đêm tôi lén đo kích thước vòng eo của anh ấy, tìm nhà thiết kế đặt làm.

Nghĩ đến những thứ có liên quan tới tôi, cả bãi nôn mửa này, đều khiến anh ấy thấy ghê tởm.

Ném đi, cũng chẳng có gì đáng tiếc.

Tôi nắm chặt tay, không nhịn được lên tiếng xin lỗi: “Tôi xin lỗi.”

Bản thân tôi cũng không biết, lời xin lỗi này là vì làm bẩn quần áo của anh, hay là vì chuyện năm năm trước.

Lục Kỳ Niên chán ghét nhìn tôi chằm chằm.

Một lúc lâu sau, anh cười chế giễu: “Bị ung thư dạ dày vẫn có thể ngồi ăn lẩu, thương lượng hợp đồng, cô Khương giỏi thật đấy.”

Anh ấy quả nhiên là không quan tâm.

Nhắc đến căn bệnh ung thư của tôi, vẫn có thể lạnh nhạt như vậy, như một trò cười.

Tôi cũng không tài nào chịu nổi, cố gắng thoải mái đáp lại: “Bố tôi lừa anh đấy, ung thư đâu mà ung thư.”

Lục Kỳ Niên cầm lấy từ trong tay trợ lý đi tới một tập tài liệu.

Nhẹ nhàng đưa tới trước mặt tôi, giọng điệu giễu cợt:

“Hôm qua trong điện thoại, không phải là ho rất giống sao? Giờ lại lật lọng, liệu có phải muộn quá rồi không?”

Tôi nhìn tập tài liệu trước mặt, nhìn một lúc lâu mới hiểu ra, Lục Kỳ Niên muốn kiện tôi và bố tôi.

Kiếm cớ gây sự, tống tiền, tội danh được liệt kê rõ ràng.

Trợ lý bên cạnh Lục Kỳ Niên không quên giải thích với tôi:

“Cô Khương, sáng nay bố cô ra ngoài tới Lục thị cầm biểu ngữ.”

“Nói là... Lục tổng thân là chồng, vậy mà không để tâm đến sống chết của người vợ bị ung thư.”

“Muốn Lục tổng bỏ ra ít nhất một triệu tiền thuốc men.”

“Hiện giờ trên mạng đang bàn tán không nhỏ, bố cô đã bị tạm giam, bên Lục tổng sẽ khởi kiện lên tòa.”

Lục Kỳ Niên túm lấy cánh tay tôi, đi về phía thang máy.

“Nếu bố vợ đã hô hào ghê gớm như thế, vậy giờ đến bệnh viện, kiểm tra bệnh ung thư của cô nào.”

Tôi bị kéo vào thang máy, lúc vội vàng muốn bước ra ngoài, cửa thang máy đã khép lại.

Lục Kỳ Niên liếc mắt, đáy mắt hiện lên ý cười.

Rốt cuộc anh ấy cũng không che giấu sự thù hằn nữa: “Khương Chi, tôi đã từng nói với cô rồi đúng không?”

“Sớm muộn gì cũng sẽ có ngày, cô sẽ phải hối hận vì đã ép tôi cưới cô.”

09.

Tôi được Lục Kỳ Niên đưa tới bệnh viện.

Kiểm tra nội soi, khám toàn diện dạ dày.

Rất nhanh đã có kết quả.

Ngoại trừ việc ăn lẩu xong dẫn đến viêm dạ dày nhẹ, còn lại thì không có vấn đề gì.

Tôi ngồi ở hành lang bệnh viện, nhìn Lục Kỳ Niên cầm một chồng tài liệu dày cộp của tôi bước tới.

Đó không hẳn là kết quả kiểm tra của tôi, mà giống như là minh chứng chiến thắng của anh ấy trong cuộc chơi kéo dài năm năm giữa tôi và anh.

Vẻ mặt anh không giấu được sự vui sướиɠ, cầm chồng tài liệu đặt bên cạnh tôi.

“Gây rối trước đám đông, cố ý phỉ báng, đòi một số tiền lớn.”

“Khương Chi, có lẽ cô còn không biết, bố cô đòi một triệu, tôi đã chuyển cho ông ấy rồi.”

Tôi ngẩng mặt nhìn anh ấy.

Nghe anh ấy từ từ tiếp tục nói: “Đoán xem những chuyện này cộng lại, đủ để phán bố cô ba năm, hay là năm năm?”

Tôi đột nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi.

Gật gật đầu, nhẹ giọng lên tiếng: “Vậy anh đi kiện đi.”

Lục Kỳ Niên sửng sốt một lát, nhanh chóng hiểu ra:

“Xem ra lời đồn bên ngoài truyền nhau đúng là không sai. Cô và bố cô, quả thật không có tình cảm gì.”

Vẻ mặt anh ấy có hơi thất vọng.

Chuyện này không thể khiến tôi đau đớn khổ sở, hiển nhiên làm thì cũng không có ý nghĩa gì.

Trầm mặc trong giây lát.

Có lẽ Lục Kỳ Niên nghĩ tới, trước đó không lâu vì tôi muốn ký được hợp đồng kia nên mới cố gắng ăn những món cay đó.

Anh suy nghĩ một chút, đổi ý: “Khương Chi, hy vọng lúc cô mất việc, vẫn có thể duy trì bộ dạng không sao cả như này.”

“À phải rồi, đột nhiên tôi nhớ lại, trước khi kết hôn chúng ta đã ký một thỏa thuận kết hôn.”

“Không chia tài sản, vậy nên một trăm triệu tài sản ly hôn kia cũng không thể cho cô được.”

Lục Kỳ Niên nói được làm được.

Bố tôi lấy bức ảnh tôi hộc ra máu, làm thành một tám áp phích cực lớn, đến Lục thị tìm Lục Kỳ Niên tống tiền, bức ảnh này nhanh chóng được lan truyền trên mạng.

Mặt tôi không được làm mờ, bị tung ra như vậy rất nhanh đã bị người ta đào ra thân phận thật sự.

Không ai biết về cuộc hôn nhân giữa tôi và Lục Kỳ Niên, đều cho rằng tôi và bố tôi chỉ đơn giản là lừa đảo tống tiền.

Trong vòng một tuần, tôi đã bị sa thải.

Bố tôi bị tạm giam vài ngày, bởi vì Lục Kỳ Niên không có hứng thú khởi kiện nữa, ông ấy được thả ra.

Số tiền Lục Kỳ Niên chuyển cho bố tôi cũng bị lấy lại.

Nhà họ Khương nợ nần chồng chất, tiếp tục lâm vào hoàn cảnh khó khăn.

Ngày tôi xách vali rời khỏi công ty, bố tôi tới khóc lóc cầu xin tôi, bảo tôi lại đi cầu xin Lục Kỳ Niên.

Trên đường có rất nhiều người đang xem trò cười.

Bố tôi gần như sắp quỳ xuống trước mặt tôi, tôi bình tĩnh nhìn ông ấy, không nói gì.

Trận tuyết đã tan, ánh nắng mặt trời có hơi chói mắt.

Tôi chớp mắt, trong bóng râm cách đó không xa, thấy Lục Kỳ Niên đang đứng dựa vào thân xe.

Anh ấy hiếm khi có tâm trạng tốt, cố ý đến đây xem trò cười của tôi.

Đối diện với ánh mắt của tôi, anh mỉm cười, vẻ mặt đắc ý của kẻ chiến thắng.

Bố tôi thấy tôi thờ ơ, cuối cùng cũng bỏ đi.

Những người hóng hớt cũng giải tán.

Lục Kỳ Niên cuối cùng cũng nhấc chân, bình thản đi tới trước mặt tôi.

Cách một bước xa, anh ấy nở nụ cười khinh thường nhìn tôi: “Khương Chi, cô vẫn vui vẻ chứ?”

Trong ánh sáng có hơi chói mắt, tôi ngước mặt, nhìn anh ấy rất lâu, rất lâu.

Một lúc lâu sau, tôi khàn giọng nói: “Lục Kỳ Niên, anh thật sự rất hận tôi sao?”

10.

Trong nháy mắt, vẻ mặt của Lục Kỳ Niên sững sờ.

Nụ cười vui vẻ như đông cứng trên khuôn mặt anh.

Tôi nhẹ giọng nói tiếp: “Tôi còn tưởng rằng có lẽ anh cũng không hận tôi đến mức như vậy.”

Lục Kỳ Niên mở miệng.

Muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra được.

Anh ấy là một người rất giỏi, mọi việc đều nắm chắc phần thắng trong tay.

Nhưng vào thời khắc này, lại trầm mặc.

Tôi quay người, nuốt nỗi chua xót trong đáy mắt vào trong, đến bên đường bắt xe rời đi.

Một khắc trước khi tôi lên xe, giọng nói của Lục Kỳ Niên cuối cùng cũng vang lên.

Như ảo giác của tôi, trong giọng nói của anh có chút run run rất nhỏ: “Đều tại cô gieo gió gặt bão.”

Tôi không trả lời, lên xe.

Anh ấy nói không sai.

Năm năm trước, tôi nói mà không giữ lời.

Rõ ràng đã nhận tiền của anh ấy, rồi lại đổi ý chấp nhận hôn sự.

Hết thảy đều tại tôi gieo gió gặt bão.

Nhưng tôi tự nhận là mình sai, năm năm ở với nhau, tôi đã cố gắng bù đắp.

Dạ dày anh ấy không tốt, rất kén ăn.

Anh thường xuyên gọi điện thoại sau nửa đêm, tôi đứng dậy lập tức đi đón anh ấy.

Quay về nấu xong canh giải rượu cho anh ấy, trời cũng sắp sáng.

Thân là bà Lục, vào lễ tình nhân và ngày nghỉ, tôi phải nhìn anh ấy lái xe ra ngoài tìm Ôn Tuyết.

Những tấm ảnh tình tứ trong vòng bạn bè, tay đan tay, hoa tươi, bánh ngọt, bọn họ đăng hết tấm này đến tấm khác.

Ôn Tuyết nói thích vườn hoa trong biệt thự của anh, anh ấy lập tức dẫn cô ấy tới ở.

Cô ấy ở ba ngày, tôi dọn ra ngoài ở ba ngày.

Cô ấy ở năm ngày, tôi dọn ra ngoài ở năm ngày.

Lục Kỳ Niên đi công tác, đưa theo Ôn Tuyết ra ngoài ở khách sạn.

Ông Lục biết tin, nổi giận đùng đùng chạy tới bắt quả tang.

Lục Kỳ Niên gọi một cú điện thoại, tôi lập tức chạy tới.

Ôn Tuyết quấn khăn tắm hốt hoảng đi ra ngoài, tôi bước vào.

Trên giường rất lộn xộn, nửa giường cạnh Lục Kỳ Niên còn vương lại hương nước hoa của Ôn Tuyết.

Tôi nằm xuống đó, không chớp mắt lấy một cái.

Bố Lục tới gõ cửa, tôi đứng dậy ra mở cửa.

Lục Kỳ Niên không thích tôi, cho nên sau mỗi lần như vậy, tôi đều nhớ uống thuốc, không gây thêm phiền phức cho anh ấy.

Tôi biết rõ dù có làm bao nhiêu chuyện đi nữa, cũng không thay đổi được sự thật lúc trước chính tôi là người đã chia rẽ Lục Kỳ Niên và Ôn Tuyết.

Tôi hiểu Lục Kỳ Niên hận tôi.

Tôi cứ tưởng rằng, tôi cứ nghĩ rằng, có lẽ tôi cũng đã cố gắng bù đắp, có lẽ, anh ấy cũng không hận tôi đến vậy.

Hận đến mức trong năm năm kết hôn, anh ấy vào Lục thị, liều mạng leo lên đến tận đây.

Trước khi nhà họ Khương phá sản, bố tôi chuẩn bị ký một bản hợp đồng quan trọng nhất.

Cuối cùng lại sợ lo lắng sẽ thua lỗ nên bảo tôi hỏi thử Lục Kỳ Niên.

Tôi hỏi, Lục Kỳ Niên nói bản hợp đồng này không có vấn đề gì.

Thế là bố tôi quyết định ký hợp đồng, sau đó nhà họ Khương hoàn toàn phá sản.

Anh ấy hận tôi như vậy.

Hận đến mức giống như bây giờ, muốn dồn nhà họ Khương và tôi đến đường cùng.

Nhà họ Khương nợ nần chồng chất, giống như con chó nhà có tang.

Tôi bị mất việc, bị cả cộng đồng mạng chửi rủa.

Ngay cả mảnh đất nghĩa trang một trăm ngàn cũng không mua nổi.

11.

Lâm Vũ gọi điện thoại tới cho tôi, nói tôi nên đi tái khám.

Tôi không muốn đi, anh ấy nghiêm khắc nói, tôi là bệnh nhân của anh ấy.

Nếu tôi không phối hợp trị liệu, thân là bác sĩ điều trị chính, anh ấy sẽ bị khiển trách.

Để liên lụy đến anh ấy, trong lòng tôi thấy rất áy náy, chỉ có thể bắt xe tới bệnh viện.

Bên ngoài bệnh viện, anh mặc áo blouse trắng chờ ở đó.

Tôi xuống xe, vẻ mặt anh nghiêm nghị bước tới.

Mấy ngày nay tôi sụt cân rất nhanh, mặt hóp lại, dáng người mất cân đối.

Thấy anh ấy đang nhìn chằm chằm tôi, tôi có hơi xấu hổ dời tầm mắt.

Có người đi ngang qua đυ.ng vào tay tôi.

Lực chạm rất nhẹ nhưng cơ thể tôi lại suýt chút nữa ngã xuống.

Lâm Vũ lập tức vươn tay đỡ lấy tôi: “Khương Chi, cô phải bắt đầu nằm viện ngay, không có quyền lựa chọn đâu.”

Khung cảnh trước mắt tôi chợt tối đen, một lúc lâu vẫn chưa tỉnh táo lại được.

Lâm Vũ thấy tôi đứng không vững, đỡ tôi bằng cả hai tay.

Có người đi ngang qua tôi.

Bước lên phía trước rồi quay người, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn tôi một cái.

Tôi phản ứng vô cùng chậm chạp, một lúc lâu mới định thần lại, nhận ra đó là Lục Kỳ Niên.

Thật kỳ lạ, trước kia kết hôn nhiều năm như vậy, ở chung một phòng, cũng chẳng chạm mặt nhau mấy lần.

Nhưng những ngày gần đây, hình như càng ngày càng thường xuyên nhìn thấy anh ấy.

Lâm Vũ dìu tôi vào thang máy, đưa vào phòng bệnh.

Anh ấy chạy lên chạy xuống, thay tôi làm thủ tục nhập viện.

Tôi bỗng nhiên nhớ lại, hồi học đại học, anh ấy cũng tốt bụng như vậy.

Tôi bắt đầu nằm viện, trạng thái tinh thần càng ngày càng tệ, khó có thể tùy tiện ra ngoài đi lại nữa.

Ngày thứ tư nằm viện, tôi đột nhiên bắt đầu nôn mửa thường xuyên.

Ung thư não giai đoạn cuối, nôn mửa quả thật cũng không có gì kỳ lạ.

Nhưng y tá lại hỏi tình trạng hôn nhân của tôi, để tiện theo dõi, giúp tôi làm nhiều mục xét nghiệm.

Sáng hôm đó, đã có kết quả.

Tôi mang thai, được bảy tuần.

Tôi mới nhớ lại, từ lúc tôi bắt đầu cảm thấy đau đầu khó chịu, trí nhớ cũng kém đi, rồi khi kiểm tra thì phát hiện bị ung thư.

Trong một hai tháng qua, nhiều lần tôi cũng không nhớ rõ rốt cuộc mình có uống thuốc hay không.

Lâm Vũ gọi tôi đến văn phòng, yêu cầu tôi ký tên để chuẩn bị phá thai.

Tôi nhìn giấy tờ, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Để tôi suy nghĩ lại đã.”

Tôi cũng không phải muốn giữ lại.

Với tình trạng sức khỏe hiện tại của tôi, dù có muốn giữ lại cũng không thể.

Huống hồ Lục Kỳ Niên cũng tuyệt đối không đồng ý.

Tôi chỉ mang thai một lần, chắc chắn cũng là lần duy nhất trong cuộc đời này.

Cho nên tôi nghĩ, đợi thêm hai ngày nữa, để con tôi ở bên cạnh tôi.

Tôi quá cô đơn.

Không ai ở bên cạnh tôi kể từ khi bà tôi mất.

Lâm Vũ rất tức giận: “Còn suy nghĩ cái gì hả?”

“Khương Chi, chuyện khác cô muốn làm gì thì làm.”

“Nhưng chuyện đứa bé này, cô muốn làm loạn tôi tuyệt đối không đồng ý!”

12.

Anh ấy là bác sĩ, biết rõ nhất thai nhi bây giờ đối với tôi mà nói, chỉ là một gánh nặng.

Tôi cũng đã gây cho anh ấy rất nhiều phiền toái.

Mặc dù có chút luyến tiếc, nhưng tôi vẫn cầm bút ký tên.

Ca phẫu thuật được sắp xếp vào buổi chiều hôm đó, tất cả đều diễn ra thuận lợi.

Đứa con duy nhất của tôi, từ khi tôi biết về sự tồn tại của nó cho đến khi mất nó, chưa đầy mười tiếng.

Lúc bác sĩ đẩy giường của tôi ra, đúng lúc có người chạy tới, là Lục Kỳ Niên.

Vẻ mặt anh ấy giận dữ, sắc mặt tái xanh, như người mắc bệnh sởi.

Tôi chưa từng thấy dáng vẻ này của anh ấy.

Phản ứng đầu tiên, tôi cho rằng Ôn Tuyết đã xảy ra chuyện gì đó.

Cho đến khi anh ấy tới gần, giữ giường tôi lại, khóe mắt như muốn nứt ra nhìn tôi: “Đứa bé đâu?”

Tôi sửng sốt một lát, không hiểu anh ấy nói gì: “Gì cơ?”

Hai mắt Lục Kỳ Niên đỏ ngầu, gắt gao nhìn tôi, rồi lại nhìn bụng tôi: “Con của chúng ta đâu?”

Của chúng ta, con?

Phải một lúc lâu tôi mới miễn cưỡng hiểu được lời anh ấy nói.

Dường như anh ấy nói, tôi đã phá thai.

Kỳ lạ thật.

Anh ấy giống như biết về đứa con của tôi, hình như còn quan tâm nó.

Tôi suy nghĩ hồi lâu, mới nghĩ ra một lời giải thích hợp lý.

Có lẽ anh ấy sợ Ôn Tuyết biết đến đứa bé này, Ôn Tuyết sẽ đau lòng.

Tôi cố gắng giải thích: “Phá rồi, anh yên tâm đi.”

Cảm xúc của Lục Kỳ Niên hoàn toàn mất kiểm soát: “Khương Chi, cô dựa vào đâu mà lại làm như thế! Nó là con của một mình cô sao?!”

Càng ngày tôi càng không hiểu anh ấy.

Nhìn khuôn mặt nhăn nhó của anh ấy, giọng điệu giận dữ.

Tôi thật sự không hiểu: “Chẳng lẽ anh muốn giữ lại ư?”

Sắc mặt Lục Kỳ Niên cứng đờ, anh không nói gì nữa.

Xem kìa, rõ ràng chính anh ấy biết rõ, anh không bao giờ đồng ý giữ lại.

Tôi quay về phòng bệnh, Lục Kỳ Niên cũng đi theo.

Bốn mắt nhìn nhau, qua một hồi lâu cũng không ai trong chúng tôi nói chuyện.

Giữa chúng tôi vốn rất kiệm lời.

Trước kia tôi luôn không biết nói chuyện gì với anh, muốn trò chuyện cùng anh thêm vài câu.

Nhưng bây giờ, tôi mệt mỏi, không còn sức để nói chuyện nữa.

Cẩn thận từng li từng tí cố gắng lấy lòng anh ấy năm năm, hiện tại tôi sắp chết rồi, không cần lấy lòng anh ấy nữa có được không?

Một lúc lâu sau, Lục Kỳ Niên vẫn lạnh lùng lên tiếng:

“Làm thủ tục ly hôn đi. Một tháng yên lặng đã trôi qua rồi.”

13.

Gần đây tôi luôn sống trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, tính toán thời gian, hình như quả thực cũng đã qua hơn một tháng.

Tôi gật đầu nói: “Được thôi.”

“Nhưng mà hôm nay thì không được, hôm nay tôi không còn sức để đứng lên nữa.”

“Khi nào phục hồi sức khỏe lại, tôi sẽ gọi cho anh.”

Lục Kỳ Niên liếc nhìn phần bụng dưới của tôi, vẫn không giấu được vẻ tức giận, dường như hốc mắt anh cũng đỏ hoe.

Anh ấy nói: “Đáng đời.”

Anh ấy cho rằng, tôi không còn sức để xuống giường là bởi vì vừa mới phá thai.

Không biết tại sao, tôi đột nhiên muốn nói sự thật với anh ấy trước khi chết.

“Lục Kỳ Niên, thật ra lời bố tôi nói, tất cả cũng không phải là dối trá.”

“Tôi thật sự bị ung thư, không phải ung thư dạ dày, mà là... ung thư não.”

Đáy mắt Lục Kỳ Niên hiện lên vẻ chán ghét và mất kiên nhẫn: “Khương Chi, buồn cười lắm à?”

Quả nhiên anh ấy không tin.

Tôi có hơi thất vọng cụp mắt xuống: “Tôi còn tưởng rằng rất buồn cười chứ.”

Tôi nằm viện ba ngày, tinh thần ngày càng sa sút, xuống giường càng ngày càng khó khăn.

Nghĩ Lục Kỳ Niên sẽ không kiên nhẫn chờ đợi, ngày thứ ba tôi vẫn cố gắng giữ vững tinh thần, liên lạc với Lục Kỳ Niên để đến Cục dân chính.

Dù sao đối với anh ấy ly hôn là một chuyện tốt, hiếm khi dễ nói chuyện, anh ấy đồng ý tới bệnh viện đón tôi.

Tôi ngồi xe lăn, ra cổng bệnh viện.

Tôi nhờ y tá trả lại xe lăn, ngồi trên ghế ở cổng chính, chờ Lục Kỳ Niên tới.

Anh đến rất nhanh.

Tôi và anh ấy kết hôn năm năm, chuyện duy nhất có liên quan tới tôi khiến anh ấy hứng thú, quả nhiên cũng chỉ có chuyện ly hôn.

Xe dừng ở bên ngoài bệnh viện.

Lục Kỳ Niên mở cửa sổ xe, nhìn tôi từ phía xa, ý bảo tôi lên xe.

Tôi lấy điện thoại ra, nhắn tin cho anh ấy: “Tôi không đi nổi, anh có thể tới đây dìu tôi được không?”

Nếu là ngày thường, tôi làm màu như vậy, Lục Kỳ Niên nhất định sẽ mặc kệ.

Dù sao tôi cũng không phải Ôn Tuyết, không có tư cách làm nũng trước mặt anh.

Nhưng hôm nay thì khác, là ngày tốt để ly hôn.

Rốt cuộc Lục Kỳ Niên vẫn chịu đựng sự ghê tởm, xuống dìu tôi.

Có lẽ là thật sự chịu không nổi, sau khi đỡ tôi lên xe, vẻ mặt anh ấy vô cùng chán ghét:

“Bị cảm một chút, cô còn định ở lại bệnh viện mấy ngày nữa, muốn diễn kịch mấy ngày nữa?”

Tôi ngồi ở ghế sau, mỉm cười nói: “Ở trong bệnh viện rất vui vẻ đó.”

“Dù sao cũng thất nghiệp, đến đây để thay đổi không khí, thư giãn một lát.”

Lời giải thích này hình như có chút kỳ quái.

Lục Kỳ Niên ngước mắt, nhìn tôi qua gương chiếu hậu.

Anh ấy đột nhiên nói: “Cô gầy đi rất nhiều đấy, đang giảm cân à?”

14.

Thật hiếm lạ.

Một tháng tôi gầy đi hơn hai mươi cân, anh ấy cũng bắt đầu nhận ra.

Tôi còn muốn giả vờ thoải mái đáp lại vài câu, nhưng không nói được lời nào.

Lục Kỳ Niên nhìn tôi một cái: “Thật ra trước kia cô đã gầy lắm rồi, không cần phải giảm nữa đâu.”

Tôi cười: “Ừm, không giảm nữa.”

Xe dừng lại bên ngoài Cục dân chính.

Lục Kỳ Niên muốn xuống xe, tôi gọi anh lại: “Tôi cảm thấy mình không còn sức lực nữa, anh cõng tôi vào đi?”

Lục Kỳ Niên quay đầu nhìn tôi một cái, cười lạnh: “Cô nghĩ hay đấy.”

Anh ấy mở cửa xuống xe.

Tôi ngồi trên xe, không nhúc nhích.

Người đàn ông đi vào Cục dân chính được một đoạn, mới nhận ra tôi vốn dĩ vẫn chưa xuống xe đi theo sau.

Anh quay người, có chút cáu kỉnh quay lại, mở cửa xe bên cạnh tôi.

“Khương Chi, rốt cuộc cô muốn làm gì?”

Tôi ngước mắt nhìn anh ấy: “Tôi thật sự không đi được.”

“Lục Kỳ Niên, tốt xấu gì cũng là vợ chồng năm năm, trước khi ly hôn anh cõng tôi một lần, vậy cũng không được sao?”

Lục Kỳ Niên nhìn tôi chằm chằm: “Khương Chi, có phải cô không muốn ly hôn không?”

Tôi dứt khoát dở trò: “Đã nói là anh cõng tôi vào, tôi sẽ ly hôn.”

Rốt cuộc Lục Kỳ Niên cũng không đợi được, đành nhượng bộ.

Tôi dựa vào lưng anh ấy.

Một đoạn đường rất ngắn, không biết tại sao, tôi cũng có thể chìm vào trạng thái mê man.

Mấy ngày gần đây, thời gian tôi có thể tỉnh táo càng ngày càng ngắn.

Hình như Lục Kỳ Niên đang hỏi tôi.

Anh nói: “Khương Chi, có phải Lâm Vũ muốn cô bỏ đứa bé đi không?”

Tôi đang nửa tỉnh nửa mơ, có chút hoảng hốt.

Nhớ lại lời Lâm Vũ nói với tôi: “Nhưng chuyện đứa bé này, cô muốn làm loạn tôi tuyệt đối không đồng ý!”

Tôi trả lời: “Đúng vậy.”

Một giây sau, cả người tôi tựa như bị ném xuống, tôi chợt tỉnh táo lại.

Ký tên, nhận giấy ly hôn, tất cả đều chưa đầy mười phút.

Lục Kỳ Niên không nói với tôi nửa lời.

Nghĩ lại cũng không có gì kỳ lạ, dù sao cũng đã nhận giấy ly hôn rồi, anh ấy cũng không sợ tôi đổi ý nữa.

Làm xong thủ tục, Lục Kỳ Niên đưa tôi về bệnh viện.

Đến tầng năm, bước ra khỏi thang máy, ở góc hành lang.

Vẻ mặt anh lạnh lùng, như trút được gánh nặng nói với tôi: “Khương Chi, tôi hy vọng sau này vĩnh viễn không gặp lại cô nữa.”

Tôi mỉm cười, gật đầu, nhìn hành lang bệnh viện một màu trắng như tuyết đập vào mắt.

Ừm, vĩnh viễn không gặp lại.

Lục Kỳ Niên xoay người rời đi.

Chút sức lực tôi cố gắng chống đỡ cả quãng đường kia, giờ phút này giống như hoàn toàn bị rút cạn.

Cổ họng tôi trào lên mùi vị tanh ngọt.

Tôi nhìn anh ấy bước vào trong thang máy, tầm nhìn của tôi tối sầm lại, cả người ngã xuống.
« Chương TrướcChương Tiếp »