- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Sau Khi Tôi Mất Trí Nhớ, Điên Mỹ Nhân O Mỗi Ngày Đều Muốn Cưa Tôi
- Chương 1
Sau Khi Tôi Mất Trí Nhớ, Điên Mỹ Nhân O Mỗi Ngày Đều Muốn Cưa Tôi
Chương 1
Tháng tư ở Lạc Thành, gió đêm mát rượi.
Xe cộ đông đúc, ánh đèn lung linh, cuộc sống về đêm mới chỉ bắt đầu. Trên con phố phồn hoa nhất Lạc Thành, nổi bật lên tòa khách sạn sang trọng nhất thành phố, đứng sừng sững giữa trung tâm.
Trong phòng bao của khách sạn, một người phụ nữ ngồi trước quầy bar. Mái tóc dài màu mực, cô mặc một chiếc váy dây đen đầy quyến rũ. Một tay chống cằm, đôi mắt khép hờ, lười biếng uống từng ngụm rượu trong chiếc ly cao.
Cô đẹp đến mê hồn, gương mặt tinh tế, đôi mắt hoa đào đầy mê hoặc, sống mũi cao thanh tú, đôi môi đỏ mọng khẽ chạm vào miệng ly. Gò má hơi ửng hồng, ánh mắt mơ màng, toát lên vẻ quyến rũ mê người. Từ người cô, hương hoa lan thoang thoảng, chút men say khiến pheromone của cô rò rỉ một cách vô ý.
Trên quầy bar, nhiều chai rượu đã được mở, chứng tỏ cô đã uống khá nhiều và giờ đã hơi say.
Cánh cửa phòng bao đột nhiên mở ra, một người phụ nữ bước vào. Cô mặc một chiếc váy dài đỏ rực, trên người tỏa ra một mùi hương lạnh lẽo đầy xâm lược. Rõ ràng cô là một alpha.
Nữ alpha bước tới, ngồi trước mặt cô, cô cũng không phản đối. Chậm rãi ngước mắt lên nhìn người đó một chút, khẽ nhếch môi, nữ alpha nuốt khan, càng thêm mê mẩn trước cô.
Dù chỉ là chút ít, mùi hương hoa lan của Giang Cẩn Y vẫn không ngừng lan tỏa, mê hoặc đối phương.
"Thưa tiểu thư, không thể không nói, pheromone của cô thật là thơm. Có chuyện gì buồn sao? Có lẽ chúng ta có thể kết bạn trên WeChat, sau đó nói chuyện."
"Muốn nói gì?" Giang Cẩn Y chậm rãi hỏi với chút men say: "Không nói ở đây được à?"
Nữ alpha hơi khựng lại, cất điện thoại đi: "Tất nhiên là được, cô có chuyện gì buồn, có thể nói ra. Nói ra sẽ bớt buồn hơn."
Giang Cẩn Y lắc đầu, ngửa cổ uống một hơi rượu, đôi mắt long lanh phủ sắc đỏ, trông có vẻ càng say hơn: "Không muốn nói."
Cô nằm úp mặt xuống bàn, ngón tay mảnh khảnh gõ nhẹ từng nhịp trên mặt bàn, phồng má than phiền: "Nói thì có ích gì?"
Giọng cô ngọt ngào, mềm mại, pha chút nũng nịu, như một chiếc móc câu, từng chút một kéo trái tim của nữ alpha.
Trái tim nữ alpha trở nên nóng ran, nhẹ nhàng nói: "Tất nhiên là có ích, nói ra, trút bầu tâm sự sẽ tốt hơn."
Giang Cẩn Y khẽ cười, chống tay đứng dậy, uyển chuyển bước tới bên cạnh nữ alpha, một tay chống lên quầy bar, một tay đặt hờ lên vai nữ alpha, cúi đầu, nhẹ nhàng ra lệnh: "Ôm tôi."
Nữ alpha ngỡ ngàng, thậm chí nghĩ rằng mình đã nghe nhầm, chậm chạp đưa tay ra muốn ôm lấy eo cô. Nhưng trước khi chạm vào, cánh cửa phòng bao bất ngờ mở ra từ bên ngoài, nữ alpha hoảng hốt quay đầu nhìn về phía cửa.
Người mở cửa cũng là một người phụ nữ, cô mặc một bộ vest đen, mái tóc dài uốn nhẹ xõa xuống, lông mày nhíu lại, ánh mắt đầy giận dữ. Toàn thân cô tỏa ra một hương thơm hoa mandala đầy quyến rũ nhưng cũng khiến người khác ngạt thở.
Đó là một omega, nhưng lại mang đến sự áp đảo và mạnh mẽ hơn cả alpha.
"Hai người đang làm gì vậy?" Giọng cô lạnh lẽo, ánh mắt càng lạnh hơn.
Nữ alpha cảm nhận được ánh nhìn như muốn gϊếŧ người của cô, lập tức buông tay, đứng dậy và cười nói: "Bạn gái cô hẹn tôi đến đây, hai người cãi nhau à? Đừng lo, chúng tôi chưa làm gì cả, nếu không có chuyện gì thì tôi xin phép đi trước..."
Nữ alpha biến mất nhanh chóng khỏi phòng bao, còn khéo léo đóng cửa lại.
Giang Cẩn Y lúc này mới chậm rãi xoay người, nửa cười nửa không nhìn người trước mặt. Gò má cô ửng hồng, đôi mắt long lanh như chứa cả bầu trời mùa thu.
Trước mặt Giang Cẩn Y, ánh mắt lạnh lẽo của Giang Vưu Hoàn dịu đi phần nào, nhưng cô vẫn nhíu mày, bước tới gần cô, lạnh lùng nói: "Tiểu Cẩn không nên như vậy."
Giang Cẩn Y khẽ cười khẩy, đôi mắt quyến rũ hơi cong lên, hỏi ngược lại: “Không nên như thế nào?”
Giang Vưu Hoàn nhìn cô thật sâu, im lặng không nói.
Giang Cẩn Y chậm rãi bước tới trước mặt cô, thay cô trả lời: “Không nên ra ngoài tìm người tình một đêm sao? Tôi sắp đến kỳ phát tình rồi, không muốn dùng chất ức chế, ra ngoài tìm một alpha giúp tôi giải quyết có gì sai? Chúng ta đều là người trưởng thành, làm những việc này chẳng phải rất bình thường sao?”
“Rất nguy hiểm.”
Hương hoa lan càng lúc càng đậm trong không khí, Giang Vưu Hoàn cố giữ bình tĩnh, nói: “Việc này rất nguy hiểm, Tiểu Cẩn.”
“Nguy hiểm?” Giang Cẩn Y nhẹ giọng lẩm bẩm, tay đặt lên vai cô, nhìn thẳng vào mắt cô: “Là vì nguy hiểm sao? Giang Vưu Hoàn, vậy thì chị quả thật là một người chị tốt.”
Giang Vưu Hoàn không chịu nổi ánh mắt trực diện và nóng bỏng của Giang Cẩn Y, quay mặt đi: “Lần sau đừng như vậy nữa.”
Hành động quay đi của cô trông thật vụng về, Giang Cẩn Y suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Được thôi, ngày mai tôi sẽ tìm một alpha ưu tú để kết hôn chóng vánh, như vậy sẽ không nguy hiểm nữa. Alpha thầm yêu tôi nhiều lắm, tôi nên chọn ai đây?”
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Sau Khi Tôi Mất Trí Nhớ, Điên Mỹ Nhân O Mỗi Ngày Đều Muốn Cưa Tôi
- Chương 1