Chương 8

Sau khi suy nghĩ cẩn thận những điều này, Lâm Thiên Thiên cũng không thèm dành thời gian nhớ lại những chi tiết kia nữa.

Một ý tưởng táo bạo khác dần dần hình thành trong đầu cô, mặc dù cô rất muốn xua đuổi nó ra khỏi tâm trí mình và tự nhủ rằng đây chỉ là ảo giác, nhưng có một ngày sau khi Tần Sở ra ngoài thì cơ thể cô lại không thể tự chủ mà bước vào phòng làm việc của anh.

Trong đó có một chiếc hộp, bên trong chứa đầy những thứ cô đã sử dụng năm năm trước, Tần Sở đã cẩn thận phân loại và cất đi cho cô.

Lâm Thiên Thiên mở hộp, bật đèn ngủ, và lấy máy tạo độ ẩm ra, cuối cùng cô cũng nhìn thấy thứ mình đang tìm đang nằm ở dưới cùng.

Đây không phải là một chiếc điện thoại thông minh gì cả, ngoại hình của nó khá thô kệch và còn rất nặng.

Cô lấy bộ sạc ra và bắt đầu sạc pin, khi cô nhấn nút nguồn, điện thoại thực sự sáng lên.

Dấu hiệu tín hiệu ở góc trên bên trái nhảy lên hai cái và cuối cùng hiển thị đầy đủ bốn sọc.

Vô số các cuộc gọi nhỡ lập tức xuất hiện, tất cả đều là đến từ một người, Lâm Thiên Thiên lần lượt lướt xuống, và nhìn thấy cuộc gọi mới nhất là vào tối hôm qua.

Cô nhấn nút gọi lại nhưng nhanh chóng cúp máy sau hai tiếng bíp bíp.

Giống như có một bàn tay vô hình nắm lấy trái tim cô và hỏi cô đang làm gì vậy, Lâm Thiên Thiên cũng không thể trả lời câu hỏi này, cô không chắc mình có muốn làm điều này hay không, bởi cô vẫn tin rằng Tần Sở sẽ nỗ lực để giành được kết quả tốt nhất cho cô.

Điện thoại đột nhiên rung lên dữ dội, Lâm Thiên Thiên cúi đầu xuống và nhìn thấy ba chữ "Triệu Tây Tự" đang hiển thị trên màn hình, như thể chúng sắp nhảy vào mắt cô, hơi thở của cô bất giác trở nên gấp gáp, cô rút dây sạc ra, nhấn nút tắt nguồn rồi khóa điện thoại và đặt lại vào hộp.

***

Vào tháng 8, phiên tòa xét xử vụ án bắt cóc bạn gái Tần Sở được tổ chức, các phương tiện truyền thông lớn đều liên tục đổ xô đưa tin về sự việc.

Hai ngày sau, tòa tuyên án.

Bị cáo Trương Hoài Dân do giam giữ trái phép nguyên đơn tố tụng dân sự là Lâm Thiên Thiên 5 năm, hơn nữa còn ép buộc nguyên đơn phẫu thuật thẩm mỹ, có hành vi cưỡng bức sỉ nhục, tình tiết tăng nặng, tổng cộng hình phạt là 8 năm tù giam.

Sau đó, luật sư của bị cáo đưa ra bằng chứng cho thấy bị cáo Trương Hoài Dân mắc bệnh tâm thần phân liệt và hưng cảm đã lâu, mặc dù vẫn chưa mất khả năng nhận biết hoàn toàn nhưng vẫn nên được giảm nhẹ hình phạt, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, thẩm phán cuối cùng đã kết án Trương Hoài Dân ba năm tù.

Khi bản án được đưa ra, Lâm Thiên Thiên đang đeo khẩu trang và đeo kính râm, từ góc ngồi cô nhìn thấy Trương Hoài Dân còn đang mỉm cười chế nhạo cô.

Cô muốn khống chế vẻ mặt của mình nhưng lại không thể kìm nén được cơn tức giận đang dâng trào dữ dội trong lòng.

Một cô gái đến nghe thấy vậy liền đưa cho cô một gói khăn giấy, cô nhận lấy khăn giấy rồi nói cảm ơn với người nọ, sau đó cô mới phát hiện nước mắt của mình đã vô tình chảy đầy mặt cô, dính vào khẩu trang và làm nó ướt đẫm.

Cô cảm ơn người nọ một lần nữa, sau đó cô mang theo vẻ mặt đờ đẫn bước ra bên ngoài và gọi điện thoại cho Tần Sở đang xử lý vụ án.

Cuộc gọi rất nhanh đã được nối máy.

"Xin lỗi, số điện thoại bạn đang gọi hiện đang khóa máy."



Sau khi Lâm Thiên Thiên đi ra từ tòa án, cô càng kéo chặt khẩu trang của mình.

Qua chiếc kính râm, cô nhìn thấy một nhóm phóng viên mang theo máy ảnh và micro dường như đã chờ đợi rất lâu, tiếng đèn flash nhấp nháy liên tục kèm theo tiếng thì thầm của mọi người làm cô cảm thấy lo lắng vô cớ.

Lâm Thiên Thiên không dám xuất hiện, cô trốn sang một bên, và lại bấm số điện thoại của Tần Sở.

"Xin lỗi, số điện thoại bạn đang gọi hiện đang khóa máy."

Lâm Thiên Thiên nhấn nút và quay số lần nữa.

"Xin lỗi, số điện thoại bạn đang gọi hiện đang khóa máy."

Lâm Thiên Thiên buông điện thoại xuống và nắm chặt điện thoại trong tay.

Lúc này cô không muốn đối mặt với máy ảnh. Cô đã nói lời tạm biệt với máy ảnh vào đêm cô được giải cứu, cảm giác để lộ khuôn mặt “đầy nhựa” của mình trước ống kính làm cô cảm thấy gần như nghẹt thở.

Nhưng bây giờ dường như cô đã không còn lựa chọn nào khác, trừ phi cô lựa chọn trốn ở đây cả đời và không bao giờ bước ra khỏi cánh cửa này.

Nhưng điều đó là không thể, và vĩnh viễn là không thể.

Lâm Thiên Thiên hít một hơi thật sâu, vừa lúc cô chuẩn bị bước ra khỏi cửa thì đột nhiên có một chiếc Bentley màu đen từ góc đường cách đó không xa lao ra, sau một cú cua gắt đẹp mắt đã dừng lại ngay phốc trước cửa tòa án.