Chương 7

Tần Sở không đáp lại lời của cô, đôi môi bị rượu nhuộm ướŧ áŧ hơi hiện ra màu đỏ nhạt sáng bóng.

Đôi môi anh khẽ mở, anh ngẩng đầu vươn tay với Lâm Thiên Thiên và nói: "Lại đây.”

Lâm Thiên Thiên cười khẽ rồi cũng ngoan ngoãn đi tới ngồi xuống bên cạnh anh, thân thể cô còn đang tỏa ra hơi thơm ngào ngạt của sữa tắm, cô hoàn toàn rúc vào trong ngực anh, Tần Sở cũng nhanh chóng ôm lấy thắt lưng cô, đôi môi mang theo mùi rượu rơi ở trên trán cô.

Anh tựa cằm lêи đỉиɦ tóc cô, và trầm giọng nói: “Anh xin lỗi.”

Lâm Thiên Thiên không nói gì, Tần Sở tiếp tục nói: "Nếu không phải do anh, hắn ta cũng sẽ không nhắm vào em."

"Hình như em chưa từng nói hắn ta là vì muốn nhắm vào anh nên mới bắt cóc em mà nhỉ?" Lâm Thiên Thiên nhịn không được hỏi ngược lại.

Giọng nói của Tần Sở càng trầm hơn, cánh tay anh đang ôm Lâm Thiên Thiên cũng càng siết chặt hơn một chút.

“Vợ của Trương Hoài Dân tên là Đỗ Thăng Thăng, bởi vì nghi ngờ tử vong không bình thường nên khám nghiệm tử thi của Đỗ Thăng Thăng là do anh trực tiếp thực hiện.”

Lâm Thiên Thiên sửng sốt một lát.

"Cho nên…"

“Ngày có kết quả khám nghiệm tử thi thì cũng tình cờ là ngày em đến sở cảnh sát để mang quần áo để thay cho anh.”

"Cho nên..." Lâm Thiên Thiên cảm thấy mình giống như một cái máy đọc sách, nhưng ngoại trừ hai chữ này, cô dường như không thể tìm được từ ngữ nào khác để biểu đạt cảm xúc hiện tại của mình.

Ký ức đã lâu đến mức dường như đã bắt đầu chuyển sang màu ố vàng nhanh chóng được tua lại, Lâm Thiên Thiên nhắm mắt lại, cuối cùng cũng tìm lại được những mảnh ký ức của ngày hôm đó.

Bởi vì đó là một vụ án lớn nên Tần Sở mấy ngày cũng không về nhà và phải ở lại đội cảnh sát hình sự vừa ăn vừa ngủ vừa làm tại chỗ, hôm đó trời còn đổ mưa nên cô cầm ô bước xuống taxi và bước vào văn phòng chủ nhiệm pháp y, cô nhìn thấy Tần Sở đang nói chuyện với một người đàn ông, nhưng cô cũng không để ý lắm mà chỉ lo đem quần áo vào phòng thay đồ của anh.

Khi đó ánh mắt của người đàn ông rơi vào trên mặt cô hồi lâu vẫn chưa chịu dời đi, cho đến hôm nay cuối cùng cô cũng có thể nhớ ra được mọi chuyện.

"Em…"

Lâm Thiên Thiên há miệng nhưng hồi lâu vẫn không nói được gì.

Cô nhanh chóng lắc đầu rồi vùi đầu vào cổ áo sơ mi đang mở của anh, giống như một đứa trẻ đang chơi trốn tìm, nên muốn đem gương mặt mình giấu đi hoàn toàn.

“Anh xin lỗi.” Tần Sở ôm lấy bờ vai gầy gò của cô, giọng nói trầm trầm còn pha chút run rẩy.

Lâm Thiên Thiên lại lắc đầu.

"Không sao đâu, dù sao... em cũng đã vượt qua rồi." Cô dừng lại và nhấn mạnh với anh: "Hắn ta đã khiến em phải chịu đau đớn như vậy, nhưng mà đến cuối cùng mức án của hắn ta vẫn sẽ không quá khắc nghiệt có phải không?"

Tần Sở thở dài một chút nhưng không nói gì.

Một bàn tay đặt lên trên gáy Lâm Thiên Thiên rồi nhẹ nhàng vuốt ve, cho dù chỉ là một động tác đơn giản nhưng Lâm Thiên Thiên cũng có thể cảm giác được tâm tình đè nén của anh.

"Em khai rằng hắn ta có vấn đề về thần kinh, ngay cả những luật sư giỏi nhất cũng không thể khiến hắn ta nhận được hình phạt thích đáng có phải không?"

Lâm Thiên Thiên tiếp tục truy hỏi.

Nhưng những câu hỏi của cô vẫn chưa được trả lời.

Lâm Thiên Thiên biết rằng Tần Sở từng phải đối mặt với nhiều vụ án còn tàn khốc hơn thế này rất nhiều, nếu cô không phải là bạn gái của anh, có lẽ vụ án của cô sẽ chỉ là một tình tiết không đáng kể trong thư viện hồ sơ pháp y của anh.

Tần Sở là bác sĩ pháp y.

Một bác sĩ pháp y làm việc công bằng và khách quan.

Trong năm năm qua, Lâm Thiên Thiên đã từng nhiều lần nghĩ tới sau khi ra ngoài cô nhất định sẽ nhờ Tần Sở báo thù cho mình, nhưng chưa bao giờ cô có thể nhận thức rõ ràng như lúc này, Tần Sở không thể giúp cô và không ai có thể giúp cô.

"Anh sẽ giúp em."

Tần Sở ôm chặt lấy cô, mùi rượu thoang thoảng vương vấn trong không khí rồi nhanh chóng tiêu tan.

***

Ngoài việc ghi chép lời khai và tiến hành các thủ tục pháp lý cần thiết thì Lâm Thiên Thiên không bao giờ rời khỏi nhà nữa.

Tần Sở mua cho cô một chiếc máy tính xách tay mẫu mới nhất, cô dành một nửa thời gian trước máy tính, nửa thời gian còn lại dành để nhớ lại chi tiết về việc cưỡng bức phẫu thuật thẩm mỹ, cưỡng bức ăn uống và bắt ép phát sóng trực tiếp trong suốt năm năm qua, mỗi khi nhớ đến chi tiết quan trọng nào đó, cô lại lập tức ghi chú lại và gửi qua hòm thư của Tần Sở.

Lâm Thiên Thiên thật ra cũng biết những thứ này đều là vô dụng.

Giam giữ người khác phi pháp, tước đoạt tự do cá nhân của người khác, có tình tiết đánh đập, xúc phạm thì có thể bị phạt tù từ ba năm đến mười năm, đây là điều luật cô tìm được trên giá sách của Tần Sở, nhưng mà có một chuyện không có ai có thể rõ ràng hơn cô, rằng phương diện tinh thần của Trương Hoài Dân có vấn đề nghiêm trọng, phán quyết cuối cùng rất có thể sẽ nhẹ nhàng hơn so với điều khoản pháp luật cô vừa tìm được.

Nhưng cô không cam lòng, sao cô có thể can tâm nhìn điều đó diễn ra được chứ.