Hai người cùng bước ra khỏi đồn cảnh sát, quả nhiên liền thấy vô số phóng viên đã đợi sẵn bên ngoài, nhưng không biết bọn họ là vì đồng cảm với trải nghiệm của cô hay vì vẻ mặt của Tần Sở quá mức lãnh đạm nên họ chỉ dám nhìn từ xa và không có ai dám đi tới phỏng vấn trực tiếp.
Có một nữ phóng viên rối rắm như là muốn tới gần hai bước, Lâm Thiên Thiên cũng nhìn thấy hành động của cô ấy, cô liền nắm chặt tay Tần Sở và xoay người đem mặt chôn vào trong ngực của anh.
Trong nháy mắt nữ phóng viên đã đi tới trước mặt hai người.
"Xin lỗi, tôi không có ý xát muối vào vết thương của cô, nhưng có thể cô không biết suốt năm năm qua pháp y Tần vẫn luôn điều tra về vụ án của cô, và mọi người chúng tôi vẫn luôn để ý đến tung tích của cô, hiện tại sự tình lộ ra quá mơ hồ, không đủ để cho chúng tôi hiểu rõ sự tình từ đầu đến cuối, hy vọng cô có thể tiết lộ thêm một chút về tình huống hiện tại của mình được không, để cho mọi người rõ ràng chân tướng vụ án và cũng có thể hoàn toàn cảm thấy yên lòng về tình trạng của cô.”
Lâm Thiên Thiên không nói gì, chỉ là càng giấu mặt sâu hơn vào trong ngực của Tần Sở.
Nữ phóng viên có chút đồng tình nhìn cô một cái, sau khi suy nghĩ một chút, cô ấy lại đem microphone chuyển hướng sang Tần Sở.
"Tôi có thể hiểu được tâm trạng bất an của cô Lâm lúc này, vậy pháp y Tần, anh có thể nói cho chúng tôi biết một số thông tin về vụ án được không?"
Thân thể Tần Sở hơi cứng đờ, hai tay anh cứng đờ buông thõng bên người và không nói một lời.
Lâm Thiên Thiên túm lấy áo sơ mi mỏng manh bên hông anh và nhỏ giọng nói câu gì đó.
“Em chắc chắn chứ?” Anh trầm giọng hỏi cô.
Lâm Thiên Thiên kiên định gật đầu.
Vì vậy sau một lúc im lặng, Tần Sở chậm rãi giơ tay lên cầm lấy micro của nữ phóng viên ghé sát vào ngực mình.
Giọng nói cố tình hạ thấp của Lâm Thiên Thiên được khuếch đại qua micro và lọt vào tai một số phóng viên gần đó.
"Cảm ơn sự quan tâm của mọi người, bây giờ tình trạng của tôi vẫn ổn."
“Xin hỏi cô hy vọng hung thủ sẽ bị trừng phạt như thế nào?"
"Mặc dù điều này rất khó xảy ra nhưng tôi hy vọng hắn ta có thể nếm thử nỗi đau mà tôi đã phải chịu đựng."
Thấy cô tuy không chịu lộ mặt nhưng vẫn sẵn sàng chấp nhận phỏng vấn của phóng viên nên các phóng viên gần đó cũng nhanh chóng tiến đến, một số vội vàng lấy sổ ra, một số mở máy ghi âm, và cũng có nhiều người liên tục hướng micro về phía cô, nhưng sức lực của bọn họ rõ ràng không được khống chế tốt nên không ngừng đâm vào ngực của Tần Sở.
Lâm Thiên Thiên cảm thấy Tần Sở mặc dù vẫn bình tĩnh nhưng thân thể của anh càng ngày càng trở nên cứng ngắc, cuối cùng cô không khỏi cười nhẹ một cái.
“Ngoài ăn uống và bị ép phát sóng trực tiếp, trong 5 năm qua cô có còn bị ép làm những việc gì nữa không?” Một phóng viên gay gắt hỏi.
"Sau này hai người có tiếp tục yêu nhau hay không? Có phải chuyện này đã gây ra một tổn hại không thể hàn gắn cho mối quan hệ của hai người đúng không?" Một phóng viên khác đã đẩy được mọi người ra và đưa micro tới cho hai người bọn họ.
Lâm Thiên Thiên dùng ngón tay gầy gò trắng nõn nghịch thắt lưng của Tần Sở, cô lắc đầu, chóp mũi khẽ cọ vào ngực của Tần Sở làm cho vùng da ở ngực của Tần Sở cảm thấy hơi ngứa ngáy.
"Xin lỗi, hiện tại cô ấy không thể tiếp nhận phỏng vấn.”
Tần Sở lạnh lùng nói.
Một phóng viên khác nhạy bén bắt được điểm mấu chốt "Pháp y Tần, ý của anh là chờ sau khi tâm tình của cô Lâm ổn định thì sẽ nguyện ý tiếp nhận phỏng vấn của truyền thông đúng không?"
Tần Sở không nói gì, anh ôm eo Lâm Thiên Thiên và dẫn cô đi vài bước ra xe của mình, anh mở cửa xe và để cô ngồi vào hàng ghế sau.
"Cô Lâm, xin cô vui lòng nói thêm vài câu!”
"Cô Lâm, khi nào thì cô có thể phỏng vấn?"
"Cô Lâm, cô..."
Cho đến khi xe nổ máy và bỏ lại tất cả phóng viên ở phía sau, hai người bọn họ vẫn có thể nghe thấy những câu hỏi mà bọn họ cố gắng hét lên ở phía sau.
Tần Sở đạp mạnh phanh trước tín hiệu đèn đỏ đầu tiên.
Không khí trong xe im lặng một lúc, anh đột nhiên đập mạnh vào vô lăng làm phát ra một tiếng “rầm” khiến Lâm Thiên Thiên thoáng giật mình.
"Thật ra thì tâm tình của em cũng không có không ổn định như vậy đâu." Cô có thể nhìn ra Tần Sở đang cảm thấy phẫn nộ, Lâm Thiên Thiên cố nén bàn tay run rẩy và cầm lấy tay kia cũng đang run rẩy của mình, giọng điệu của cô nhẹ nhàng hơn một chút: "Không bằng để em đem hết chi tiết nói ra cho anh nghe, chứ giấu giếm mãi trong lòng cũng không nên.”
Tần Sở không nói gì.
Lâm Thiên Thiên ngừng lại một lúc, sau đó mở miệng nói: "Người bắt cóc em tên là Trương Hoài Dân, dáng vẻ của vợ hắn ta và em rất giống nhau, bởi vì giảm béo quá độ nên mắc chứng chán ăn và để bản thân mình chết đói, vì thế hắn ta đã đi tìm khắp thành phố người có dáng dấp giống vợ hắn ta, sau khi tìm được em, hắn ta liền bắt đầu thực hiện phẫu thuật thẩm mỹ cho em, hắn ta còn nói nếu như hắn ta và vợ có con thì bộ dạng của con bọn họ nhất định sẽ rất giống bộ dáng của em sau khi phẫu thuật thẩm mỹ."
Thấy Tần Sở không hỏi gì, cô lại nói tiếp: “Sau đó hắn ta bắt đầu cho em ăn các khẩu phần ăn ba người, năm người, mười người, thấy em đau đớn không chịu ăn, hắn ta không hài lòng nên liền nghĩ ra một biện pháp……”