Hai ngày tiếp theo, Lâm Thiên Thiên đã chuẩn bị đầy đủ, nhưng đợi liên tục hai ngày từ sáng sớm đến chiều mà vẫn không đợi được người chủ nhà hàng mà Chu Thanh Thanh hay nhắc đến.
Ngược lại Từ Dung Dung vẫn giống như trước kia, ngày nào cũng đi bộ từ đầu phố đến cuối phố chỉ để mua một món mì ý ‘đặc trưng’ của nhà hàng, Lâm Thiên Thiên tò mò hỏi cô ấy ngày nào cũng ăn những thứ này chẳng lẽ không ngán sao, Từ Dung Dung cũng thành thật trả lời: “Haizz, tôi và Tiểu Ngô đã chán ngấy rồi, nhưng khắp con phố này lão Tần chỉ vừa miệng thức ăn ở nhà hàng này, với lại chúng tôi cũng không có nhiều thời gian để đi xa mua bữa trưa, vậy nên chúng tôi chỉ có thể ăn cái này với anh ấy.”
Lâm Thiên Thiên nhìn Từ Dung Dung hơi nhếch môi, cô cảm thấy có chút thất thần, Tần Sở trong suy nghĩ của người khác là một người cố chấp, tùy hứng và xa cách, giống như một con nhím đầy gai chỉ cần vừa chạm nhẹ vào là những chiếc gai sắc nhọn sẽ lập tức dựng đứng lên, trước đây cô chưa từng nhìn thấy bộ dạng này của anh.
Là trước đây Tần Sở cố tình kiềm chế tính tình nóng nảy của mình trước mặt cô, hay là ngay từ đầu đến cuối cô vẫn chưa thể hiểu rõ về anh? Lâm Thiên Thiên không thể đưa ra kết luận. Cô nhìn Từ Dung Dung và thầm nghĩ, người phụ nữ này rốt cuộc là mang thân phận và tâm trạng gì để đi chiếu cố và chịu đựng Tần Sở.
Nếu như cô là đàn ông, chắc chắn cô sẽ không thể cưỡng lại vẻ đẹp và sự chu đáo như vậy, nhưng theo những gì cô biết được gần đây, Tần Sở chưa bao giờ đáp lại cô ấy, Tần Sở càng không đáp lại, cô ấy ngược lại càng dính chặt hơn.
Càng nghĩ, suy nghĩ của cô càng rối loạn, nhưng Lâm Thiên Thiên hiểu rằng hiện tại cô không có tư cách để nghĩ đến những chuyện này.
Điều cô muốn không phải là Tần Sở, không phải là Tần Sở giúp cô báo thù, hay thậm chí cũng không phải là Trương Hoài Dân bị trừng phạt, điều cô ấy muốn là cứu Trần Ánh Du, trước sự tự do của Trần Ánh Du, ngay cả sự báo thù của cô cũng phải đặt ra phía sau.
Cuối cùng, cô chỉ có thể gật đầu, và đưa phần mì đã đóng gói vào tay Từ Dung Dung.
"Mọi người vất vả rồi, nhà hàng chúng tôi tặng mọi người thêm một phần salad."
Từ Dung Dung hiểu rõ mọi chuyện rồi mỉm cười, cô ấy cầm lấy salad, vẫy tay chào cô rồi nhanh chóng rời đi, sau khi cô ấy rời đi không bao lâu, Lâm Thiên Thiên mới phát hiện trên quầy tính tiền có một tờ tiền có mệnh giá đúng với giá tiền của phần salad, cô sờ trán rồi lặng lẽ cất tờ tiền đi.
"Thiên Thiên, cô tới đây một chút."
Chu Thanh Thanh ở đầu cầu thang gọi Lâm Thiên Thiên, Lâm Thiên Thiên lập tức chạy qua, cô thấy cô ấy còn kéo theo một cái túi lớn, tay chân dùng dùng sức nhưng vẫn không thể làm nó di chuyển, Lâm Thiên Thiên thử tới hỗ trợ, hai người dồn hết sức lực mới có thể kéo cái túi lớn ra sau bếp.
"Cái gì vậy? Nó nặng quá."
Chu Thanh Thanh lau mồ hôi trên trán: “Là bột mì mới được giao đến, người giao hàng cũng thiếu chuyên nghiệp quá, cũng không thèm hỏi đặt nó ở đâu, anh ta tưởng là đặt ở tầng hầm nên đã để đại ở góc cầu thang.”
Lâm Thiên Thiên phụ họa gật gật đầu, sau đó dường như lại nghĩ tới cái gì cô lại lắc đầu: "Nhưng mà nếu như tôi là người giao hàng thì phỏng chừng tôi cũng sẽ để nó ở đầu cầu thang, chẳng phải các nhà hàng khác đều chất mấy thứ này dưới tầng hầm sao?"
"Đó là các nhà hàng khác, còn quản lý của nhà hàng chúng ta thì quy định chỉ được để sau bếp, vậy nên chúng ta cũng phải ngoan ngoãn để sau bếp, không có gì cò kè mặc cả cả."
Lâm Thiên Thiên như có điều suy nghĩ gật đầu, sau đó cô lại nghe Chu Thanh Thanh lẩm bẩm nói: "Nhịn một chút đi Thiên Thiên, ai bảo quản lý nhà hàng của chúng ta là một người kỳ lạ, tuyệt đối không được đi xuống tầng hầm, đồ đạc nhất định phải chất đống ở phía sau bếp, mỗi ngày còn phải đều đặn tưới nước cho các chậu cây trong nhà hàng... Oa, phải nói đến hoa dành dành nữa, trên xe quản lý nhà hàng của chúng ta cũng đặt một chậu hoa dành dành, còn có trên người của anh ấy luôn mang theo một cỗ mùi thơm của hoa dành dành, quả thực là một người cuồng hoa dành dành, có đôi khi tôi suy nghĩ, không biết có phải khắp nơi trong nhà của anh ấy đều trồng toàn hoa dành dành hay không, nhưng suy nghĩ một chút liền có thể nghĩ thông suốt, anh ấy vừa cao vừa đẹp trai lại tốt tính, thậm chí còn độc thân. Trên thế giới nhiều người như vậy, làm gì có ai mà không có khuyết điểm chứ? Cộng thêm mức lương anh ấy trả rất cao, tôi hoàn toàn có thể tha thứ cho một chút cổ quái của anh ấy.”
Càng nghe, trái tim Lâm Thiên Thiên càng cảm thấy nặng nề hơn, nhưng cô vẫn mỉm cười khi bắt gặp đôi mắt tràn đầy ý cười của Chu Thanh Thanh, nhưng sau khi Chu Thanh Thanh rời đi, cô bước đến cửa tầng hầm và nhìn xuống cầu thang tối tăm, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc.