Chương 24

Tần Sở không nói gì, anh nhìn Lâm Thiên Thiên bằng đôi mắt sâu thẳm và lạnh lùng như là tảng băng dưới đáy biển sâu.

Lâm Thiên Thiên trầm mặc một hồi, thấy đối phương không còn gì muốn nói, cô liền nói "Mọi người từ từ dùng" rồi quay trở lại quầy tính tiền.

Cho đến lúc thanh toán, Lâm Thiên Thiên cũng không dám nhìn mặt Tần Sở thêm một lần nào nữa.

Khi ba người đẩy cửa kính bước ra ngoài, Chu Thanh Thanh và đầu bếp cũng trùng hợp bước vào từ cửa trước, bọn họ đi ngang qua nhau.

"Thiên Thiên, chúng tôi về rồi đây."

Mi mắt Lâm Thiên Thiên khẽ giật giật, cô vô thức ngẩng đầu lên nhìn ba người đang đi ra khỏi cửa, và đúng như dự đoán, Tần Sở lập tức dừng lại và quay đầu lại, ánh mắt anh không chút biểu cảm nhìn cô, giống như đang điều tra một tù nhân sợ tội sắp bỏ trốn.

Cách cánh cửa thủy tinh bị ánh mặt trời chiếu rọi có chút chói mắt, Lâm Thiên Thiên chỉ có thể cố gắng bày ra vẻ mặt bình tĩnh và gật đầu với anh.

Tần Sở cũng gật đầu nhìn cô, nhưng anh vẫn chưa hề rời mắt.

Từ Dung Dung dường như cũng hiểu được anh đang nghĩ gì, cô ấy liếc nhìn Lâm Thiên Thiên rồi lắc đầu nói với anh điều gì đó, sau đó Tần Sở hơi hạ mi xuống và cuối cùng cũng xoay người lên xe.

Chu Thanh Thanh hào hứng khoe khoang rau dưa tươi mới cô ấy vừa mua được với Lâm Thiên Thiên, Lâm Thiên Thiên vẫn còn cảm thấy không yên lòng, cô chỉ có thể giả vờ cười phụ họa với cô ấy.

Ngay khi tâm tư của cô hoàn toàn bay lên chín tầng mây, Chu Thanh Thanh giống như vừa đột nhiên nghĩ tới điều gì đó.

“Thiên Thiên, cô đoán xem vừa rồi tôi ở bên ngoài đυ.ng phải ai?”

“Là ai vậy?"

“Tôi gặp quản lý của nhà hàng chúng ta! Tôi nói với anh ấy tôi mới tuyển được một tiểu tỷ tỷ rất đáng yêu, anh ấy liền nói hai ngày tới có thể anh ấy sẽ đến nhà hàng để kiểm tra một chút.”



Sau khi bọn người Tần Sở rời đi, Lâm Thiên Thiên lập tức gọi điện cho Triệu Tây Tự để nói rõ tình huống.

Triệu Tây Tự đang tựa người vào quầy lễ tân, anh ta chăm chú nhìn cô gái ở quầy lễ tân đang chăm chỉ cắt dưa hấu, nước trái cây màu đỏ bắn tung tóe khắp bàn, Triệu Tây Tự im lặng một lát, chờ khi nhân viên lễ tân hiểu chuyện đưa cho anh ta một miếng dưa hấu lớn, anh ta lập tức cắn một miếng lớn, rồi mới mở miệng nói: "Anh biết rồi, em cũng đừng lo lắng, đêm nay chúng ta gặp mặt nói sau.”

"Đêm nay?"

"Ừm, tối nay anh cũng định đến tìm em, anh có thứ này muốn đưa cho em."

Lâm Thiên Thiên vốn muốn hỏi là cái gì, nhưng sau khi nghĩ đi nghĩ lại, cô dường như đã biết là cái gì, thế là cô liền đồng ý.

"Vậy là đồng ý rồi sao?" Triệu Tây Tự giống như có chút thất vọng, anh ta chán nản nhổ hạt dưa hấu vào thùng rác: "Đêm khuya khuya khoắt, cô nam quả nữ ở chung, sao em không tỏ ra xấu hổ cự tuyệt một chút để cho tâm lý của anh sinh ra chút kɧoáı ©ảʍ đi chứ."

"Tại sao em từ chối lại giúp anh sinh ra kɧoáı ©ảʍ?"

“Có lẽ em đã già nên không biết cái này gọi là máu M, nếu ngày nào đó em không mắng anh thì anh sẽ cảm thấy không được tự nhiên.”

Lâm Thiên Thiên bất đắc dĩ đáp lại: "Đầu óc của anh có khả năng có vấn đề rồi đấy."

“Anh...... Alo? Alo?”

Triệu Tây Tự nghe tiếng cúp máy, anh ta thỏa mãn nở nụ cười, sau đó rút khăn giấy từ quầy lễ tân lau sạch nước trái cây dính trên ngón tay và lại cầm lên một miếng dưa hấu khác.

Cô gái ở quầy lễ tân ngập ngừng nhìn anh ta, sau đó lại nhìn dưa hấu, giống như muốn nói điều gì đó.

Triệu Tây Tự liếc nhìn cô ấy và thu hồi nụ cười: "Đang trong giờ làm việc mà ăn dưa hấu gì chứ, lần này tôi tha, lần sau tôi mà còn thấy nữa là tôi trừ lương đấy.”

"..."

Tôi chỉ là muốn đặt nó sang bên cạnh và có định ăn đâu chứ, rõ ràng là anh cầm lấy nó lên ăn mà.

***

Trước khi Lâm Thiên Thiên về nhà, cô ghé qua chợ rau mua một ít rau.

Động tác của cô đã rất nhanh, lúc đang chọn bông cải xanh thì cô nhận được tin nhắn thúc giục của Triệu Tây Tự.

"Em có thật sự nghe lời anh nói không vậy? Không được, nếu muốn phản kháng thì cũng đừng phản kháng như vậy chứ. Anh đang ngồi xổm trước nhà em chơi bùn, dì hàng xóm đã dẫn chó đi ra đi vào ba lần rồi, anh đoán là sau hai lần nữa dì ấy sẽ đi tố cáo anh là kẻ biếи ŧɦái đấy.”

“Anh không thể đứng lên được à?”

"Anh đã làm việc cả ngày mệt chết đi được, Tự Nhi cũng là con người, trái tim cũng sẽ biết đau, mong em hiểu cho anh một chút.”

Lâm Thiên Thiên bật cười và nhanh chóng đáp lại anh ta.

“Em đang đứng mua rau ở chợ gần nhà, hai mươi phút nữa em về tới nhà.”

Nhắc tới cũng rất trùng hợp, ngay khi cô vừa xách theo hai túi đồ vừa mới đi ra khỏi chợ thì đã gặp ngay người mà cô không muốn gặp nhất vào lúc này.

Gần đó hình như xảy ra án mạng, ở trong nhà hàng cô rõ ràng nghe thấy Từ Dung Dung nói Tần Sở hôm nay được nghỉ buổi chiều, vừa có vụ án liền thấy anh lại lập tức xuất hiện ở hiện trường. Khuôn mặt ngưng tụ, thần sắc nghiêm túc, anh đang đứng tựa vào nắp động cơ của một chiếc xe vừa quan sát bốn phía và vừa viết gì đó vào quyển sổ trong tay.