Chương 22

Ngày Lâm Thiên Thiên rời đi, Tần Sở lại phải tăng ca.

Đó là một vụ gϊếŧ người hàng loạt nếu không bắt được kẻ sát nhân càng sớm càng tốt thì sẽ có thêm nhiều người nữa bị gϊếŧ. Tần Sở vẫn nhớ lời hứa với Lâm Thiên Thiên là sẽ về nhà sớm và cùng cô xem bộ phim cô mới tìm được, vì vậy trước khi vào phòng khám nghiệm tử thi, anh đã gọi điện cho Lâm Thiên Thiên để giải thích tình hình và bảo cô không cần phải đợi anh.

"Xin lỗi, số điện thoại bạn gọi hiện đã khóa máy.”

Một giọng nữ máy móc không chút cảm xúc vang lên bên tai anh, Những ý nghĩ mà trước đây anh chưa từng nghĩ tới thì bây giờ lại đột nhiên ập đến anh.

Thì ra khi gọi điện thoại cho người quan trọng mà đối phương đã tắt máy thì sẽ sinh ra cảm giác thất vọng mãnh liệt, mỗi một lần anh bỏ lỡ điện thoại của Lâm Thiên Thiên, có phải cô cũng có cảm giác bất lực và thất vọng như vậy không.

Tần Sở suy nghĩ một lúc rồi gửi tin nhắn cho cô.

“Thiên Thiên, anh sẽ về nhà muộn một chút, em không cần phải chờ anh đâu.”

Nhưng cho đến tận khuya hôm đó, tin nhắn này vẫn không có hồi âm.

Tần Sở lo lắng muốn gọi lại lần nữa, nhưng sau khi xem giờ anh lại quyết định bỏ cuộc.

Anh chỉnh sửa tin nhắn thứ hai.

“Em cứ ngủ trước đi, không cần đợi anh.”

Cũng không ngoài ý muốn, vẫn không có trả lời, có lẽ là cô đã ngủ rồi.

Tần Sở không có nhiều thời gian để suy nghĩ những chuyện khác ngoài vụ án, vậy nên sau khi vừa đặt điện thoại xuống, anh lập tức tiếp quản công việc của Tiểu Ngô. Thi thể vừa mới kiểm tra dường như có một số sai sót nên anh phải kiểm tra lại.

Sự chậm trễ này kéo dài đến sáng hôm sau.

Đặc điểm của nghi phạm về cơ bản đã được xác định, việc còn lại chỉ là bắt giữ hắn ta,Tần Sở từ chối lời mời ăn sáng cùng nhau của Từ Dung Dung và nhanh chóng lái xe về nhà. Khi đi ngang qua siêu thị ở tầng dưới, anh còn thuận tay mua một túi bánh bao cho cô, anh nhớ rằng hai ngày trước khi nhìn thấy quảng cáo bánh bao nếp trên TV thì Lâm Thiên Thiên đã nói rằng cô muốn ăn thử nó.

Bước vào thang máy, sau khi thang máy phát ra một tiếng “ding”, trước mắt anh là một căn phòng hoàn toàn trống trải, trên giường cũng không còn hơi ấm. Tất cả những điều này dường như đã trở thành một bức tranh trừu tượng nào đó, từ ngày đó về sau Tần Sở rất nhiều lần nằm mơ và nhớ lại cảnh tượng trống rỗng vào lúc này.

Bịch bánh bao trong tay anh rơi xuống đất phát ra một tiếng "bụp".

Anh chưa cẩn thận xác nhận chuyện gì đã xảy ra, nhưng dường như anh đã đoán được mọi thứ.

Tần Sở bình tĩnh đến mức không thể tin nổi. Anh nhặt lại túi bánh bao cho vào tủ lạnh, sau đó mở tủ quần áo ra thì phát hiện quần áo của Lâm Thiên Thiên đã không còn.

Khi anh mở cửa phòng làm việc, chiếc hộp đựng đồ cũ của Lâm Thiên Thiên cũng biến mất.

Chiếc điện thoại di động anh mua cho cô đang được đặt trên bàn cà phê cũng đã tắt nguồn, chiếc laptop thì được ở bên cạnh, không có mật mã, không có tắt máy, màn hình vẫn còn sáng như là muốn mang đến hy vọng cho người ta.

Trên màn hình hiển thị một tài liệu Word và biểu tượng đang nhập vẫn còn đang nhấp nháy.

“Em luôn cảm thấy mình nên cho anh một lời giải thích, nhưng em nghĩ chắc hẳn anh cũng có thể đoán được nguyên nhân. Anh không giúp được em, em đối với anh cảm thấy thất vọng đến cực điểm. Anh đừng cố gắng tìm em nữa, từ tận đáy lòng em đã kháng cự việc gặp lại anh. Năm năm trước em không thể quay lại và tình cảm của em cũng đã chấm dứt từ đó.”

Trước mắt chỉ là mấy hàng chữ màu đen, nhưng Tần Sở dường như còn có thể nhìn thấy được khuôn mặt của Lâm Thiên Thiên trên màn hình. Nỗi sợ hãi khi cô bị ép buộc làm những điều biếи ŧɦái đó, sự bất an sau khi cô về đến nhà, sự run rẩy khi cô ôm chặt anh vào đêm khuya, và ánh mắt cô lặng lẽ nhìn anh khi anh ra khỏi cửa.

Nó tĩnh lặng như mặt nước trong vực sâu, nhưng bên trong dường như còn cất giấu thứ tình cảm sâu đậm gì đó.

Anh đem laptop cất kỹ, sau đó mở điện thoại của Lâm Thiên Thiên ra và nhìn thấy hai tin nhắn anh gửi hôm qua.

“Thiến Thiến, anh sẽ về nhà muộn một chút, em không cần chờ anh.”

“Em cứ ngủ trước đi, không cần đợi anh.”

Tần Sở hối hận vì đã gửi hai tin nhắn này, đáng lẽ anh nên nghiêm túc nói với cô: "Lâm Thiên Thiên, anh sẽ lập tức trở lại ngay bây giờ, em chờ anh.”

Em chờ anh nhé.

Nhưng nước đã chảy thì rất khó thu lại.

Tần Sở tìm khắp tất cả những nơi cô có thể đến nhưng vẫn không thể thu hoạch được tin tức gì.

Ngoại trừ số điện thoại di động mới đổi, anh không có cách nào khác để liên lạc với cô, chỉ có hộp thư dùng để ghi lại các chi tiết bị cưỡng ép, nhưng cô có lẽ cũng sẽ không dùng đến nó nữa. Một buổi tối nọ, Tần Sở lấy từ trong tủ lạnh ra một chai Macallan 12, sau đó anh uống một ngụm và bắt đầu gửi email cho cô.

"Anh về rồi. Bộ phim em nhắc đến có phải là bộ phim em thích nhất không? Em đã nhầm rồi, bộ phim này chẳng hay chút nào cả."

"Sao em lại giận anh thế? Hay là anh đã bỏ sót điều gì làm em buồn lòng sao?"

"Em cũng không mang theo điện thoại di động, ra ngoài mà không có điện thoại di động em vẫn chịu được sao?"

"Trên người em có mang theo tiền không? Em còn nhớ đường về nhà không?"

“Anh xin nghỉ phép rồi, em muốn đi đâu anh cũng có thể đưa em đi.”

"Lâm Thiên Thiên, em trở về đi, anh sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của em."

"Chỉ cần em quay về."