Chương 20

Quả nhiên giống như Chu Thanh Thanh đã nói, thời gian thứ bảy chủ nhật nhà hàng hầu như không có việc làm ăn gì, thỉnh thoảng mới có vài học sinh trung học ghé vào ăn cơm, sau khi ăn xong liền rời đi.

Mãi đến cuối buổi sáng thứ hai, Lâm Thiên Thiên mới biết cái gì gọi là luống cuống tay chân. Ngay khi tiếng chuông tan học giữa trưa vừa vang lên, cổng trường mở rộng, đám học sinh kết bè kết đội lập tức xông ra, một số đổ xô đến các quán ăn nhẹ, một số đạp xe đạp đi đâu đó, và một số không ngần ngại vội vàng đẩy cửa “Miangas”.

“Chị Thanh Thanh, cho em một phần mì ý.”

"Mì xào tôm và súp kem nấm."

"Chị Thanh Thanh, em muốn... hửm, chị là người phục vụ mới à, chị Thanh Thanh đâu rồi?"

Lâm Thiên Thiên đang chăm chú ghi lại các món ăn, sau đó cô ngẩng đầu mỉm cười với cậu học sinh trung học tóc nâu vừa đặt câu hỏi.

"Thanh Thanh đang ở trong bếp hỗ trợ, tôi là nhân viên phục vụ mới ở đây." Cô cầm bút và nghiêng đầu: "Vừa rồi cậu mới gọi món gì vậy, có thể nhắc lại được không?”

"À...em...sữa, súp kem nấm, và một món mì ý nữa...và một chiếc bánh sandwich, và một..."

Lâm Thiên Thiên nhìn gương mặt của đối phương trong máy mắt liền trở nên đỏ bừng, hai cánh môi dường như không thể khép lại được, cô cũng tỏ ý tốt hỏi thăm cậu ta.

"Gọi nhiều như vậy, cậu thật sự ăn hết được sao?"

Sắc mặt của chàng trai càng đỏ hơn, cậu ta lúng túng dời ánh mắt sang một bên, như thể không dám nhìn thẳng vào mặt cô: “Em có thể ăn được… cho dù có no chết, em cũng sẽ ráng ăn hết.”

“Được rồi, làm phiền cậu chờ một chút.”

Lâm Thiên Thiên gật đầu rồi xoay người cầm thực đơn đi vào phòng bếp, cuối cùng cũng không nhịn được cười, cô cũng nên đi nói cho Thanh Thanh biết có rất nhiều học sinh đang tìm cô ấy.

Chu Thanh Thanh khi biết các học sinh quan tâm đến cô ấy thì cô ấy cảm thấy rất vui mừng, đồng thời còn xung phong đổi vị trí cho Lâm Thiên Thiên.

Kết quả là không tới mấy phút, Chu Thanh Thanh dọn món ra xong lại quay trở về phòng bếp và còn than thở một tiếng.

“Hay là cô ra ngoài ghi món đi, đám tiểu tử kia...... Chậc chậc chậc.”

Lâm Thiên Thiên thực sự không muốn ra ngoài và lộ mặt, cô vẫn chưa quen với sự chú ý mà khuôn mặt này mang lại cho cô, nhưng Chu Thanh Thanh cứ kiên trì hết lần này đến lần khác, vì vậy Lâm Thiên Thiên chỉ có thể quay lại vị trí ghi món.

Trong khi gọi món, cô có thể nghe được rõ ràng có người khen ngợi vẻ đẹp của cô, có người khuyến khích nhau đến bắt chuyện, có người không nói gì và chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô một lúc lâu và không thể rời mắt, cô đều đã đoán trước được tất cả tình huống này nhưng bây giờ lại cảm thấy hơi không thoải mái khi đối diện với nó.

Cũng may giờ nghỉ trưa của các học sinh cũng không quá dài, sau bữa trưa, dù có hứng thú với khuôn mặt của cô thì các nam sinh cũng phải quay lại trường.

Chỉ có một điều bất ngờ.

Cậu học sinh cấp ba vừa gọi rất nhiều thứ đợi đến cuối rồi chắp tay sau lưng chậm rãi bước đến quầy, Lâm Thiên Thiên ngẩng đầu, có chút khó hiểu nhìn cậu ta.

"Sao vậy? Còn có chuyện gì nữa sao?"

Chàng trai mặc đồng phục có khuôn mặt đẹp trai khác thường, dù bộ đồng phục rộng thùng thình đã che đi phần lớn những đường cong trên cơ thể nhưng không khó để nhận ra cậu ta có dáng người cao ráo và mảnh khảnh, cậu ta hơi đỏ mặt, sau đó chợt ho khan một tiếng rồi mới mở miệng hỏi: "Có thể nói cho em biết… tên của chị được không?"

Lâm Thiên Thiên nói "Hả?" và sau đó mới kịp phản ứng lại.

"Tôi tên Triệu Nhất..."

Nam sinh lập tức gật đầu: "Rất dễ nghe.”

"...Thiên."

Chữ cuối cùng nhanh chóng biến mất ở bên môi cô, cô nhìn nam sinh mặt đỏ tới tận mang tai và tràn ngập sức sống tuổi trẻ, cuối cùng cô cũng hiểu được đối phương là tới bắt chuyện.

Chàng trai nhanh chóng lấy ra thứ gì đó từ sau lưng, còn chưa đợi Lâm Thiên Thiên kịp phản ứng thì chàng trai đã lớn tiếng nói: "Em thấy chị vẫn còn chưa ăn trưa, cái bánh sandwich này em đã thanh toán rồi, chị có thể yên tâm ăn đi!" Sau đó cậu ta nhanh chóng quay người bỏ chạy và bị đập đầu vào cửa kính.

Lâm Thiên Thiên: "..."

"Chị đừng đến đây, em ổn! Em thật sự không sao đâu!"

Cánh cửa kính mở ra, cậu bé có vẻ xấu hổ không chịu nỗi, lập tức che trán lao đi mà không thèm quay đầu lại.

Lâm Thiên Thiên nhìn xuống chiếc bánh sandwich mà chàng trai để lại và khổ não mím môi, nhìn có vẻ ngon nhưng dạ dày của cô chỉ có thể chấp nhận những thức ăn lỏng.

Nhưng trước khi nỗi thống khổ này có thể kéo dài quá lâu, qua khóe mắt, cô thoáng thấy một người đang đứng trong góc, Lâm Thiên Thiên nhìn qua và nhìn thấy người nọ là Triệu Tây Tự không biết đã đến đây từ lúc nào. Hôm nay anh ta mặc một chiếc áo sơ mi hoa và quần trắng, dáng vẻ đặc biệt nổi bật, anh ta cầm chai rượu đi về phía cửa kính, trong miệng còn đang ngậm điếu thuốc chưa châm lửa.

"...Anh làm gì vậy?" Lâm Thiên Thiên lập tức túm lấy tay áo của anh ta khi anh ta đi ngang qua.

Triệu Tây Tự cười lạnh nói: "Để anh đi đánh thằng nhóc kia một trận để cho nó biết trước xã hội này tàn khốc như thế nào.”

“……” Bệnh thần kinh.

Lâm Thiên Thiên liếc nhìn hành lang dẫn đến nhà bếp và thuận miệng hỏi: "Tại sao anh lại đến đây?"

Triệu Tây Tự tựa người vào quầy tính tiền, anh ta lấy điếu thuốc ra khỏi miệng nghịch nghịch một hồi: “Anh ra ngoài làm chút việc, sẵn tiện đi ngang qua xem em.” Anh ta cũng nhìn thoáng qua phía bếp: "Em thế nào rồi, người đó có tới không?"

Lâm Thiên Thiên lắc đầu: "Chu Thanh Thanh nói anh ta không thường xuyên đến tiệm, nhà hàng này giao cho Chu Thanh Thanh toàn quyền quản lý.”

Triệu Tây Tự thở dài: “Vậy em vẫn còn tiếp tục ở chỗ này chờ sao?”

"Không đợi thì có thể làm gì được chứ? Đây là manh mối duy nhất."