Chương 18

Trước đây Lâm Thiên Thiên sống một cuộc sống lành mạnh nên cô hiếm khi uống những đồ uống như trà sữa hay cà phê. Sau khi được giải cứu, cô không bao giờ dám thử những món ăn khác, thật vất vả mới có cơ hội uống thử trà sữa một lần, cô còn đang nghiên cứu xem những hạt trân châu đen trong cốc rốt cuộc là được làm từ gì, cô chợt ngẩng đầu thì nhìn thấy vẻ mặt thiếu kiên nhẫn của Triệu Tây Tự và làm cô không khỏi bật cười.

"Anh không hút thuốc, vậy tại sao còn ngậm điếu thuốc trong miệng làm gì?"

"Ngậm cho đã ghiền, được chưa?"

“Nếu anh thật sự muốn hút thì hút một điếu cũng có gây ra hề hấn gì đâu.”

"Nếu anh thực sự muốn hút thì nó sẽ không chỉ dừng lại ở một điếu đâu.”

"Một hộp?"

Triệu Tây Tự cười nhạo một tiếng: "Phải một xe tải mới đủ.”

Lâm Thiên Thiên suýt chút nữa đã phun ra một ngụm trà sữa, viên trân châu mắc kẹt trong cổ họng làm cô ho khan dữ dội, Triệu Tây Tự lắc đầu chế giễu và đứng dậy đưa tay vỗ lưng cô.

"Được rồi, uống xong chúng ta về nhà, ngày mai anh mới lấy được giấy tờ tùy thân cho em, nếu hôm nay mà xảy ra chuyện gì thì mọi chuyện sẽ trở nên vô ích."

Lâm Thiên Thiên ho khan một lúc lâu và lắc đầu với Triệu Tây Tự.

“Em chỉ mới đi qua nửa con phố, nửa còn lại vẫn còn chưa đi.”

"Cũng còn ngắn thôi mà… ngày mai đi tiếp không được sao?"

Lâm Thiên Thiên bất đắc dĩ: "Đã lâu rồi em không ra ngoài nên cũng muốn đi dạo nhiều một chút, hơn nữa..." Cô chỉ chỉ vào mặt mình: "Anh sửa cho em đẹp như vậy, để người khác thưởng thức nhiều một chút chẳng lẽ cũng không được sao?"

Triệu Tây Tự: “Không biết là em đang khen tay nghề của anh hay là đang tự thổi phồng chính mình nữa.”

Anh ta nhìn Lâm Thiên Thiên đang uống trà sữa với vẻ mặt thích thú, sau đó anh ta liền đứng dậy đi đến quầy bar và nói gì đó với nhân viên bán hàng, một lúc sau anh ta mới quay lại và còn cầm theo một ly trà sữa lớn.

"Đi thôi."

Lâm Thiên Thiên không muốn giống như các cô gái nhỏ cầm trà sữa chạy lung tung, cô nhanh chóng hút sạch trà sữa còn lại trong ly, ai ngờ cô vừa buông ly đứng lên, Triệu Tây Tự liền đem ly trong tay anh ta đưa qua cho cô.

“...... Không phải anh mua cho mình sao?”

"Thứ này nữ tính như vậy, đàn ông con trai ai lại đi uống thứ này chứ?"

"..."

Vậy mà anh ta còn mua.

Lâm Thiên Thiên uống nhiều đến mức no căng cả bụng, cô bất đắc dĩ khẽ thở dài và lại cầm lấy trà sữa tiếp tục uống.

Tiệm trà sữa nằm ở giữa phố Cái Hoành, ra cửa rẽ phải chính là nửa con phố phía sau. Triệu Tây Tự và Lâm Thiên Thiên không mục đích đi dạo từ đầu đường đến cuối đường, trà sữa trên tay Lâm Thiên Thiên cuối cùng cũng uống xong.

Cô xoa bụng, và túm lấy cổ áo của Triệu Tây Tự: “Chờ một chút, để em nghỉ ngơi một lát.”

Triệu Tây Tự quay đầu nhìn cô cúi đầu thở dốc, khóe miệng anh ta khẽ nhếch lên: “Thì ra thể chất của em cũng chỉ có thế, tuy gương mặt đã đã thay đổi nhưng vẫn không thể che giấu được khí chất của một kẻ yếu đuối, em có muốn vào quán nào đó ngồi nghỉ mệt một lúc không?”

Lâm Thiên Thiên gật đầu: "Đương nhiên là muốn.”

Cuối đường không phải là vị trí tốt nhất, mà hầu hết các cửa hàng ở đây đều là tiệm giặt ủi và cửa hàng tạp hóa, ở cuối đường là một trường học rất dễ thấy, Triệu Tây Tự nhìn rất lâu mới tìm thấy một nhà hàng theo phong cách phương Tây tên là "Miangas" cách đó không xa.

Triệu Tây Tự đẩy cửa kính ra, tiếng chuông gió va chạm phát ra âm thanh trong trẻo, Lâm Thiên Thiên đi theo phía sau anh ta vào cửa, vừa bước vào cô liền nhìn thấy mấy chậu hoa dành dành đặt ở hai bên cửa.

"Hoan nghênh quý khách, cho hỏi mình đi hai người đúng không ạ?”

Một cô gái trẻ bước ra từ phía sau quầy và làm động tác "mời vào" với nụ cười trên môi.

"Ừm." Lâm Thiên Thiên đáp: "Hai người."

“Mời quý khách gọi món ạ!” Cô gái vừa nói vừa lấy ra hai phần thực đơn đưa tới tay hai người: “Best seller của nhà hàng chúng tôi là mì Ý xào nấm và canh cà chua bơ kiểu Tây, hai vị có thể nếm thử một chút, thật sự ăn rất ngon."

Lâm Thiên Thiên liếc nhìn Triệu Tây Tự, người này lại mím môi và đưa mắt sang một bên.

Lâm Thiên Thiên chỉ có thể tự mình xấu hổ mở miệng: "Cho hỏi ở chỗ các cô có nước sôi không?”

"Hả?"

Năm phút sau, Lâm Thiên Thiên và Triệu Tây Tự ngồi ở vị trí gần cửa sổ nhà hàng, trước mặt hai người là hai ly nước sôi, Lâm Thiên Thiên vội vàng nói lời cảm ơn với cô gái, cô gái lại khoát tay và nở nụ cười đầy hiếu khách.

"Không sao, hôm nay cũng được nghỉ ngơi một bữa.”

“Bình thường nhà hàng làm ăn rất tốt sao?”

"Ừm, thứ bảy học sinh được nghỉ nên không nhiều người đến ăn cơm, từ thứ hai đến thứ sáu nơi này đều có khách khứa ngồi chật ních, có rất nhiều nam sinh cũng dẫn theo bạn gái của mình tới nơi này hẹn hò." Cô gái vừa nói xong, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, sau đó cô ấy vội rút một tờ giấy từ dưới bàn ra: "Hai người xem, quản lý thấy tôi bận rộn nên đang tuyển thêm nhân viên phục vụ đấy."

Lâm Thiên Thiên nhìn tờ giấy trong tay cô ấy và thấy điều kiện tuyển dụng vô cùng rộng rãi - Nữ từ 18 đến 25 tuổi, chỉ cần ngoại hình sáng sủa và chăm chỉ chịu làm là được.

Triệu Tây Tự còn chưa kịp nhìn rõ thì đã nghe thấy Lâm Thiên Thiên đột nhiên hỏi: "Quản lý nhà hàng này là nam sao?"

“Ừm.” Cô gái chớp mắt: “Còn là một người đàn ông rất lịch sự và nhã nhặn.”

Lâm Thiên Thiên dừng lại một lúc lâu rồi mới gật đầu.

“Quản lý của cô có phải rất thích hoa dành dành đúng không?”

“Ngay cả chuyện này mà cô cũng biết, chẳng lẽ cô thầm mến quản lý của tôi à?”

Làm sao mà cô có thể không biết được chứ?

Trong lòng Lâm Thiên Thiên thầm nghĩ.

Có một số mùi vị không thể dễ dàng bị lãng quên.