Chương 17

Một năm sau.

Một ngày không mây và đầy nắng.

Từ Dung Dung vừa đi ra từ quán ăn vặt, trong miệng cô ấy còn ngậm một cái bánh bao hấp và trong tay còn đang cầm hai giỏ bánh bao hấp nhỏ và vội vàng đi về phía xe, ngay khi cô ấy còn chưa đi được mấy bước thì điện thoại lại đột nhiên reo lên, cô ấy chỉ có thể nhổ bánh bao hấp ra và trả lời cuộc gọi.

"Tôi còn sống! Chuyện gì xảy ra vậy?"

Tiểu Ngô bị giọng nói của cô ấy dọa cho run lên, sau khi im lặng một hồi lâu, cô ấy mới cẩn thận nói cho cô ấy biết vừa rồi có một vụ án lớn và chủ nhiệm Tần lại tức tốc đi đến hiện trường.

Từ Dung Dung nhất thời khoa trương hét lên một tiếng "A": "Tôi biết ngay là anh ấy không chịu ngồi yên mà, từ sau khi thất tình, anh ấy liền coi công việc như là bạn gái của mình vậy. Tối hôm qua nhịn cả đêm, hiện tại ngay cả bữa sáng cũng không ăn lại chạy đi lung tung.”

"Tôi nghĩ... cô nên đến đó xem một chút đi, chủ nhiệm Tần đã lâu không nghỉ ngơi, tôi sợ anh ấy sẽ không trụ được." Giọng điệu của Tiểu Ngô càng thêm run rẩy khiến cho Từ Dung Dung rất tức giận.

Đã một năm trôi qua nhưng Tiểu Ngô vẫn không có chút tiến bộ nào, vẫn cứ khúm núm giống như một thực tập sinh vậy.

Cô ấy trầm ngâm một hồi rồi quyết định nuốt xuống những lời giáo dục Tiểu Ngô: "Được rồi, cô ở lại đội viết cho xong báo cáo kết án tối qua đi, gửi địa điểm xảy ra vụ án cho tôi, bây giờ tôi sẽ đến đó ngay.”

Từ Dung Dung nói xong liền cúp điện thoại, sau đó cô ấy nhét hai l*иg bánh bao vào trong một cái túi nilon rồi đi về phía xe, ai ngờ còn chưa đi được hai bước đã đυ.ng phải một người phụ nữ đang đi tới, bánh bao nóng hôi hổi rơi đầy đất, một bó hoa dành dành cũng rớt xuống theo.

"Xin lỗi, là do tôi không chú ý."

Đối phương sửng sốt một chú rồi cũng vội vàng nói xin lỗi, người nọ cúi xuống nhặt bánh bao giúp Từ Dung Dung, Từ Dung Dung xua tay tỏ ý không sao rồi cũng ngồi xổm xuống giúp người nọ nhặt hoa.

"Không sao đâu, là do tôi cũng hơi lơ đãng..."

Những bông hoa được nhặt lên không bị hề hấn gì, nhưng những chiếc bánh bao của Từ Dung Dung lại dính đầy bụi trên mặt đất nên không thể ăn được nữa.

"Thật xin lỗi, tôi thực sự không cố ý, để tôi mua cho cô một chiếc túi khác." Người phụ nữ nói xong liền nhanh chóng đi đến quán ăn vặt bên cạnh, Từ Dung Dung rất muốn nói với cô ấy rằng thật sự không sao, nhưng bóng dáng người phụ nữ đã nhanh chóng biến mất ở lối vào cửa hàng, Từ Dung Dung không còn cách nào khác ngoài việc đứng đợi tại chỗ và xem giờ trên điện thoại.

Cũng may không lâu sau người phụ nữ liền đi ra, Từ Dung Dung cầm lấy bánh bao, người phụ nữ lúc này mới cúi đầu cầm lại hoa của mình.

"Tạm biệt."

Trong lúc hai người bọn họ đi ngang qua nhau, mái tóc hơi xoăn của người phụ nữ bị gió thổi tung và cọ vào mặt của Từ Dung Dung, trong không khí thoáng chốc tràn ngập mùi thơm nhàn nhạt của cây dành dành, làm cho Từ Dung Dung càng cảm thấy có gì đó không ổn, cô ấy đột nhiên quay người lại nói với phía sau lưng người phụ nữ: “Chờ một chút.”

Cơ thể của người phụ nữ lập tức trở nên cứng đờ nhưng cô ấy vẫn nghe lời đứng yên, Từ Dung Dung xoay người và cẩn thận nhìn chằm chằm bóng lưng của người phụ nữ, sau khi nhìn xong cô ấy liền bước tới trước mặt người phụ nữ.

Từ Dung Dung không nói, người phụ nữ cũng không nói.

Một lúc sau, Từ Dung Dung không nhịn được liền hỏi: “Chúng ta từng gặp nhau ở đâu phải không?”

Nghe xong, người phụ nữ cuối cùng cũng ngẩng đầu lên để lộ ra một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ, đôi mắt hoa đào, đôi môi hơi nhếch lên và ở cuối mắt còn có một nốt ruồi nho nhỏ, một gương mặt xinh đẹp đến mức làm cho Từ Dung Dung cũng phải ngẩn người trong chốc lát.

Đây là lần đầu tiên Từ Dung Dung tỏ ra thất thố khi nhìn thấy một người cùng giới như vậy.

Người phụ nữ mỉm cười với Từ Dung Dung, trên mặt người nọ cũng có vẻ hơi ngạc nhiên.

"Hai chúng ta từng gặp qua sao? Tại sao tôi không có ấn tượng gì với cô cả?"

Từ Dung Dung thoáng sửng sốt.

Cô ấy chợt há miệng, nhưng một câu cũng không thể nói ra. Điện thoại di động trên tay cô ấy lại rung lên, cô ấy cúi đầu nhìn thoáng qua, là Tiểu Ngô đã gửi tới địa điểm xảy ra vụ án.

"Xin lỗi, cô đẹp quá... Chắc chúng ta chưa từng gặp nhau, là tôi nhận nhầm người rồi."

Từ Dung Dung vừa xin lỗi người phụ nữ vừa nhìn rõ địa điểm diễn ra vụ án.

Người phụ nữ nhìn bộ dáng nóng vội của cô ấy và lắc đầu, mãi cho đến khi người phụ nữ mở cửa xe, ngồi vào xe và khởi động xe rời đi, cô ấy mới đưa tay sờ sờ mặt mình, và ném bó hoa dành dành trong tay vào một góc.

***

"Cho nên anh đã sớm nói với em đừng có đi dạo quanh phố Cái Hoành, đâu phải em không biết gần đó là cục cảnh sát, tuy là con phố này trồng đầy hoa dành dành, nhưng chắc gì những con phố khác không trồng.”

Trong một quán trà sữa ở góc phố, trong miệng Triệu Tây Tự đang ngậm điếu thuốc lá và cứ lải nhải không ngớt.

"Mới vừa ra cửa mà đã đυ.ng phải tình địch của mình, dấu hiệu cũng không tốt lắm. tuy rằng cô ấy không nhận ra, nhưng trong lòng em ít nhiều cũng đã bị dọa một phen, em nghĩ xem có ai lại thích cảm giác tự dọa chính mình như thế không?”

Nói chuyện hồi lâu, thấy người đối diện vẫn cứ ôm ly trà sữa nghiên cứu không ngừng nghĩ, căn bản là không để ý tới anh ta, Triệu Tây Tự hết lần này tới lần khác quay đầu và vỗ vỗ cái bàn trước mặt.

"Lâm Thiên Thiên, em có đang nghe anh nói không vậy?"