Mãi cho đến một ngày sau khi được giải cứu, sau khi Tần Sở ra khỏi cửa, Lâm Thiên Thiên mới lấy máy nghe nhạc MP3 ra, sạc pin, nhấn nút phát và nghe lại giọng nữ dịu dàng này sau nhiều năm.
“Xin chào, tôi tên là Trần Ánh Du, Trần là Nhĩ Đông Trần*, Ánh là ánh sáng hòa lẫn vào nhau, Du là sống còn, tôi là phóng viên của ban biên tập tạp chí IA.”
*Nguyên văn là “耳东陈”: Chữ “陈” có bộ “阝” khá giống hình cái tai “耳” nên dùng cụm từ này để mô tả cách viết của chữ Trần “陈”.
"Tôi hai mươi bảy tuổi, nhóm máu A, sở thích của tôi là đi du lịch, dấu vân tay và ảnh của tôi có thể tìm thấy trong văn phòng."
"Tôi là trẻ mồ côi, không quen biết ai, có lẽ cũng sẽ không có người chú ý tới sự biến mất của tôi, nhưng tôi vẫn muốn được giúp đỡ, xin hãy giúp tôi."
"Tôi bị bạn trai cũ giam giữ trên một con phố nào đó, tôi cũng không biết ở đây là đâu, nhưng tôi có thể ngửi thấy mùi hoa dành dành nồng nặc."
"Xin cô đừng báo cảnh sát, tin tức của hắn ta hình như rất nhanh nhạy, bởi vì biết có người nhà báo cảnh sát nên hắn ta đã mưu sát sáu người phụ nữ, bởi vì tôi là một cô nhi không ai quan tâm nên ngược lại mới tránh được một kiếp, hiện tại tôi không hy vọng mình sẽ biến thành người thứ bảy."
"Tôi chân thành nhờ cô giúp đỡ tôi theo cách riêng của tôi, nếu cô không muốn mạo hiểm thì tôi cũng có thể hoàn toàn hiểu, vậy thì cô hãy vứt chiếc MP3 này đi và nhớ đừng giao nó cho cảnh sát, cảm ơn cô."
"Làm ơn...tôi sẽ...trả ơn...cứu..."
"Cứu…"
***
Bởi vì vụ án, Tần Sở đang ngồi trên xe cảnh sát hướng về ngoại ô thành phố Tứ Xuyên.
Anh đã bắt đầu cảm thấy bồn chồn kể từ khi rời nhà vào buổi sáng, nhưng vẫn không tìm ra lý do cụ thể nào, có một cơn đau âm ỉ tận sâu trong l*иg ngực, như thể có thứ gì đó quan trọng đang bị xé toạc khỏi trái tim anh.
Đường không bằng phẳng, xe hung hăng xốc nảy một chút, Tần Sở nhíu mày, anh đưa tay dùng sức che ngực trái của mình.
Từ Dung Dung đang ngồi ở bên cạnh và Tiểu Ngô đang ngồi ở ghế phụ cũng liếc nhìn hành động của anh.
"Lão Tần có chuyện gì vậy?"
“Không biết... cảm giác chủ nhiệm Tần cả ngày đều rầu rĩ không vui.”
Từ Dung Dung cười nói: “Xem cô nói kìa, lão Tần có bao giờ tỏ ra vui vẻ đâu chứ?”
Tần Sở nhắm mắt lại và trầm giọng nói.
"Tôi ổn."
Anh quay lại nhìn đám mây ngoài cửa sổ, chỉ thấy hôm nay thời tiết rất sáng sủa, một đám mây trắng đang bay về phía một đám mây khác, khi có gió thổi qua, hai đám mây hòa vào nhau và không thể nhìn rõ hình dáng ban đầu nữa.
Lâm Thiên Thiên đang nằm trên bàn phẫu thuật, cô nhìn chằm chằm vào Triệu Tây Tự đang mặc quần áo phẫu thuật và đeo găng tay, cô dường như cảm thấy có chút thú vị và không nhịn được liền nở nụ cười.
Triệu Tây Tự cũng mỉm cười, nhưng nụ cười này làm cho người ta không thể hiểu được ý đồ của anh ta.
“Sợ sao?” Anh ta thản nhiên hỏi.
“Anh nói xem?" Lâm Thiên Thiên mím môi nói: “Em cũng không biết mình đã sửa qua bao nhiêu chỗ rồi, chẳng phải cũng nên dần có cảm giác quen thuộc với chuyện này rồi sao?”
“Xem ra em còn rất thoải mái.” Triệu Tây Tự gật đầu, một lúc sau anh ta mới nói thêm: “Còn anh thì cảm thấy căng thẳng muốn chết, trông cứ như một kẻ đần độn vậy.”
Hắn suy nghĩ một chút, cuối cùng lại nghĩ tới chuyện chính sự: "Cần gương không?"
“Anh lấy gương để làm gì?”
“Rất nhiều người đều muốn nhìn lại gương mặt cũ của mình lần cuối, dù sao sau này cũng sẽ không có cơ hội gặp lại nữa.”
Lâm Thiên Thiên trầm mặc một lát, sau đó cô liền lắc đầu: "Không cần, dù sao... Khuôn mặt này đã không còn là của em."
Triệu Tây Tự không nói gì, anh ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vẫn còn mơ hồ lộ ra dáng vẻ trước đây của cô, nhìn rất nghiêm túc, Lâm Thiên Thiên không biết tại sao, nhưng khi cô nhìn thấy anh ta dường như đã nhìn đủ, cô đột nhiên cười khẩy một tiếng, cách lớp khẩu trang, hình như hai mắt anh ta cũng đang cười.
“Thực sự là quá thô ráp, hoàn toàn không bằng kỹ thuật của anh, gã biếи ŧɦái kia thật sự nên ở trong tù thêm một thời gian để tiếp nhận đào tạo chuyên sâu.”
"..."
"Lâm Thiên Thiên." Triệu Tây Tự bỗng nhiên lớn tiếng, Lâm Thiên Thiên nói "Ừm", lại thấy anh ta dùng cặp mắt tươi cười kia chăm chú nhìn cô: “Em có tin hay không, thật ra anh là một ảo thuật gia.”
"Ừm."
"Nhắm mắt lại đi, anh sẽ biểu diễn cho em thấy một trò ảo thuật.”
Cửa phòng phẫu thuật mở ra, trợ lý của Triệu Tây Tự đi vào.
Triệu Tây Tự nhìn Lâm Thiên Thiên đang nhắm hai mắt lại, nụ cười trên mặt anh ta dần dần biến mất, anh ta thở ra một hơi tràn đầy não nề.
“Em cứ yên tâm ngủ đi, chờ sau khi em tỉnh lại, anh sẽ đem Lâm Thiên Thiên biến đi và trả lại một cô tiên nữ xinh đẹp.”
Trước khi mất đi ý thức, Lâm Thiên Thiên vẫn còn tỉnh táo hiểu rõ mình đang làm gì.
Cô muốn thay đổi khuôn mặt này, tìm người đàn ông đã giam giữ Trần Ánh Du, tiếp cận hắn ta, sau đó tìm ra nơi Trần Ánh Du bị giam giữ và cứu cô ấy ra.
Bên phía Trương Hoài Dân thì cũng không cần phải vội vàng, ba năm tù cũng là một sự tra tấn đối với người đàn ông đó.
Nhưng đó cũng là sự bảo vệ.