Năm thứ hai Lâm Thiên Thiên bị giam cầm, cả người đã ở bên bờ vực sụp đổ, cô nghĩ nếu như không gặp lại người bên ngoài thì nói không chừng có một ngày cô sẽ nổi điên thật sự.
Nhưng bỗng có một ngày, Trương Hoài Dân bịt kín hai mắt của cô, Lâm Thiên Thiên không thể nhìn thấy xung quanh, chỉ có thể nghe thấy tiếng khóa của căn phòng giam của cô mở ra, cũng không biết hắn ta dẫn cô đi đâu, đợi khi có tiếng cửa phòng đóng lại lần nữa, Lâm Thiên Thiên có cảm giác như căn phòng này dường như có thêm một người và có ai đó vừa mới rời đi.
Tấm vải đen bịt mắt cô đã được gỡ ra.
Lâm Thiên Thiên mở mắt và nhìn thấy người lạ đầu tiên sau hai năm, đó là một người phụ nữ rất xinh đẹp, nhưng trên mặt cô ấy lại không có lấy một nụ cười, cô ấy nhìn Lâm Thiên Thiên một lúc lâu rồi đột nhiên nói.
“Xin chào, tôi tên là Trần Ánh Du.”
Lâm Thiên Thiên yên lặng nhìn cô ấy, sự cảnh giác từ sâu trong nội tâm lan truyền đến vỏ não.
“Cô cũng bị bạn trai cũ giam ở đây à?” Cô ấy hỏi.
Lâm Thiên Thiên sửng sốt, sau đó đó cô mới ngập ngừng nói: “Cô là bạn gái cũ của hắn ta à?”
"Hắn ta?" Người phụ nữ tự xưng tên là Trần Ánh Du suy nghĩ một chút, một lát sau cô ấy mới hiểu ra: "Cô nói Trương Hoài Dân à? Không phải, Trương Hoài Dân chỉ là món đồ chơi trong tay hắn ta mà thôi, còn người giam cầm tôi, tôi cũng không biết tên thật của hắn ta là gì, ngoại trừ biết hắn ta là một người ghê tởm, ngoài ra tôi không còn thêm thông tin gì về hắn ta cả.”
"... kinh tởm?"
"Người đàn ông kinh tởm." Người phụ nữ lặp lại: "Đây là lần đầu tiên tôi gặp một người đàn ông như vậy, bề ngoài thì trông rất lịch sự, nhưng bên trong lại bẩn thỉu và hôi hám vô cùng, đem bạn gái cũ muốn chia tay nhốt lại và còn bắt cô ấy đeo gông cùm xiềng xích, quả thực là quá ghê tởm và biếи ŧɦái đúng không? Anh ta thậm chí còn động dao trên mặt bạn gái cũ, tôi không biết anh ta muốn biến tôi thành dạng quái vật gì nữa.”
"..."
“Còn cô nữa, cô cho rằng Trương Hoài Dân hành hạ cô như vậy là do ai dạy? Tất cả đều là do hắn ta.”
Người phụ nữ nói xong lời đó thì không nói gì nữa, cô ấy lau khóe mắt khô khốc và lộ ra nụ cười đầu tiên với Lâm Thiên Thiên.
“Nhìn tôi này, Trương Hoài Dân đã chỉnh sửa cho tôi vô số lần rồi mà tôi vẫn ghét phẫu thuật thẩm mỹ như vậy.”
Sau đó ngày hôm sau, ngày thứ ba, ngày thứ tư, Lâm Thiên Thiên thử trao đổi với Trần Ánh Du vài câu, lại phát hiện đối phương cũng bị giam cầm lâu dài trong căn phòng nhỏ giống như mình nên cũng không thể cung cấp thông tin gì cho cô.
Một tuần sau, Trần Ánh Du được phẫu thuật thẩm mỹ xong, đầu cô ấy quấn một lớp băng gạc dày còn đang rướm máu, trông giống như một quả bóng, và toàn bộ cơ thể cô ấy cũng tỏa ra hơi thở đáng sợ.
Ngoài cửa truyền đến tiếng mở cửa, Trần Ánh Du đang còn mệt mỏi tựa vào giường khẽ động đậy, rồi cô ấy bỗng nhiên xoay người, không biết từ đâu lấy ra một vật thể hình vuông nho nhỏ nhanh chóng nhét vào trong tay Lâm Thiên Thiên.
Cánh cửa mở ra, Trương Hoài Dân bước vào, Lâm Thiên Thiên không kịp nhìn rõ đồ vật nên chỉ có thể nhanh tay giấu nó ở gối đầu phía sau.
Cô lo lắng nhìn chằm chằm vào Trương Hoài Dân, Trương Hoài Dân nghi ngờ nhìn cô, có lẽ vì không có thời gian nên Trương Hoài Dân cũng không cẩn thận khám xét trên người cô mà chỉ lấy ra một mảnh vải đen và lại che mắt cô lại.
Lại có một người khác bước vào, Lâm Thiên Thiên nghe thấy tiếng Trần Ánh Du nức nở một tiếng, và rồi thanh âm đó cũng rất nhanh biến mất.
“Ngoan ngoãn thành thật đi, tốt nhất đừng có suy nghĩ gì không nên.” Trương Hoài Dân nhẹ nhàng nói với Lâm Thiên Thiên: “Tôi đi tiễn khách, sẽ sớm quay lại thôi.”
Sau khi chỉ còn lại mình cô trong phòng, Lâm Thiên Thiên cởi tấm vải đen trước mắt ra.
Cô lấy thứ mà Trần Ánh Du để lại từ sau gối ra, lúc này cô mới thấy rõ đó là một chiếc MP3 đã cũ, có lẽ đã hết pin, bất kể Lâm Thiên Thiên ấn nút khởi động như thế nào thì cũng không thể khiến nó phát ra âm thanh.
Từ đó về sau, Trương Hoài Dân mang theo Lâm Thiên Thiên dời đi nơi khác nên cô cũng không còn được gặp lại Trần Ánh Du nữa.