Chương 10

Lâm Thiên Thiên cử động ngón tay như robot, sau đó cô giơ tay lên và tháo kính râm ra, sau đó cô quay mặt về phía người đàn ông và nở nụ cười cứng ngắc: "...Đã lâu không gặp."

Người đàn ông không nói gì, anh ta chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô một lúc lâu, từ mắt đến môi, từ mũi đến cằm, càng nhìn sắc mặt anh ta càng trở nên khó coi.

“Hắn ta chỉ ngồi tù có ba năm thôi sao?”

"Ừm."

"Đợi khi hắn ta ra ngoài anh nhất định sẽ đi gϊếŧ hắn ta.”

Lâm Thiên Thiên sửng sốt một lát, sau đó cô không nhịn được liền bật cười. Cô đưa tay lên che cái cằm giả để tránh nó bị biến dạng, sau đó tựa đầu vào thành ghế và bắt đầu cười không ngừng.

Triệu Tây Tự nhìn sắc mặt của cô và còn buông lời tàn nhẫn, ngay cả anh ta cũng không biết tại sao mình lại nói ra những lời lẽ gay gắt như vậy.

"Hắn ta đã phẫu thuật thẩm mỹ cho em kiểu gì vậy? Cằm của em nhọn hoắc trông không hề tự nhiên chút nào, còn môi thì giống như hai miếng xúc xích treo trên mặt vậy." Anh ta thậm chí còn ghét bỏ đưa tay nhéo nhéo hai má của Lâm Thiên Thiên: "Em còn cười được à, cả người em trông khó coi muốn chết, thật là xấu xí, tốt xấu gì chúng ta cũng từng là bạn học cũ, anh còn mở bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, sớm biết em không thoát khỏi kiếp nạn này thì để anh sớm chỉnh cho em, chẳng phải đã xong rồi sao? Làm gì đến nỗi biến thành bộ dạng tệ hại như bây giờ.”

Lâm Thiên Thiên yên lặng lắng nghe anh ta phê phán tay nghề của Trương Hoài Dân một trận, chờ khi anh ta phê phán xong, nụ cười của cô cũng dần nhạt đi.

"Ừm, sớm biết có chuyện này thì em đã giao mặt mình cho anh rồi, ít nhất là anh sẽ không làm em đau đớn và xấu xí giống như hắn ta.”

Triệu Tây Tự nghe vậy thì nghiến răng nghiến lợi, vừa mỉm cười vừa ấn đầu lưỡi vào thành trong miệng.

"Năm năm qua em đã chịu nhiều đau khổ như vậy, vậy mà thủ phạm chỉ ngồi tù có ba năm, em cam tâm như vậy sao?"

Lâm Thiên Thiên cũng cười nói: “Em đương nhiên sẽ không cam tâm.”

"Muốn anh giúp em một tay không?"

"Tạm thời không cần, Tần Sở... Anh ấy nói sẽ giúp em."

"Được rồi, em vẫn là tin tưởng anh ta nhất." Triệu Tây Tự gật đầu: "Tin tưởng anh ta thì có ích lợi gì chứ? Dù sao anh ta cũng thuộc phe cảnh sát, anh ta dễ gì dám giúp em theo những con đường không đứng đắn.”

Thực ra Lâm Thiên Thiên cũng hiểu loại chuyện này, cô nhất thời không thể trả lời câu hỏi của Triệu Tây Tự, nhưng cô không muốn dễ dàng thừa nhận rằng cô không thể dựa vào bạn trai mình chút nào.

Cuối cùng cô lắc đầu: "Anh đưa em về trước đi, nếu cần hỗ trợ em sẽ trực tiếp tìm anh.”

Triệu Tây Tự nghe xong lời nói của cô thì tự cười nhạo một tiếng.

“Em thật sự sẽ tìm anh sao? "Không đợi Lâm Thiên Thiên trả lời, chính anh ta đã nói ra đáp án: “Em căn bản không muốn làm phiền anh, ngay cả gọi điện thoại cho anh cũng phải do dự gần cả nửa ngày trời, còn gọi rồi lại cúp máy, Lâm Thiên Thiên, nếu như có một ngày nào đó em đột tử giữa đường thì chưa chắc có ai biết mà đến rinh xác giúp em đâu.”

Lâm Thiên Thiên không nói nên lời, Triệu Tây Tự lại nhanh chóng đạp chân ga.

Khi cô trở lại tầng dưới của nhà Tần Sở, Lâm Thiên Thiên vừa bước ra khỏi cửa xe lập tức đeo chiếc khẩu trang dày lên lần nữa.

Triệu Tây Tự hạ cửa sổ xe xuống, vẻ mặt anh ta tràn đầy ý tứ phức tạp nhìn cô chằm chằm.

"Lại đeo khẩu trang nữa à, người đẹp như em mà còn đeo khẩu trang làm gì?"

Lâm Thiên Thiên không để ý tới lời trêu chọc của anh ta, cô nghiêm túc nói với anh ta: "Triệu Tây Tự, cảm ơn anh."

Triệu Tây Tự dường như không ngờ rằng cô lại đột nhiên nói cảm ơn anh ta, một lúc lâu sau, anh ta mới nói "ồ", sau đó gật đầu rồi quay người lái xe rời đi.

Lâm Thiên Thiên vẫn đứng ở nơi đó, cô nhìn anh ta từ trong cửa sổ xe vươn một tay ra dùng hết sức vẫy tay về phía cô, chiếc xe rất nhanh đã biến mất ở trong tầm mắt của cô.

Cô đứng thêm một lúc nữa rồi lấy chìa khóa nhà ra và đi vào thang máy.

Khi thang máy đến tầng, Lâm Thiên Thiên bước ra khỏi thang máy, cô vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một người đang đứng trước cửa nhà Tần Sở.

Người này có mái tóc đen ngắn, dáng người cao ráo, nếu không phải người nọ đang mặc váy ngắn, trên tay xách túi xách có in logo Chanel quá rõ ràng thì Lâm Thiên Thiên suýt chút nữa đã nghĩ rằng đối phương là một người đàn ông.

Nghe thấy tiếng động, người phụ nữ liền quay lại và để lộ khuôn mặt xinh đẹp thành thục, vẻ đẹp này rất tự nhiên, không hề có dấu vết nhân tạo.

Ánh mắt của hai người bọn họ lập tức chạm nhau và cả hai đều đồng thời cảm thấy sững sờ.

"Cô là ai?"

"Cô…"

Hai người đồng thời mở miệng và đồng thời dừng lại.

Cánh cửa mở ra, khuôn mặt Tần Sở nhanh chóng lộ ra sau cánh cửa. Anh dường như vừa mới về nhà, còn chưa có thời gian thay ra bộ đồ bám đầy mệt mỏi và bụi bặm bên ngoài. Anh ngước mắt lên nhìn Lâm Thiên Thiên, rồi lại nhìn người phụ nữ tóc ngắn bên cạnh, anh khẽ cau mày và mở cửa ra.